Nhưng đêm nay cũng không thể để cậu bị lạnh hoặc xấu hổ vì lộ tay lộ chân được. Hình Chính Hạo nghĩ thầm.
Thế là anh lấy áo ngủ của mình ra khỏi tủ rồi đẩy cửa phòng tắm.
Lúc này A Tiện đã cởi sạch đồ và đang chuẩn bị vặn vòi nước nóng.
Không ngờ Hình Chính Hạo lại đẩy cửa vào.
A Tiện thoáng sửng sốt rồi bình tĩnh vặn nước tắm như không có chuyện gì.
Nước ấm từ tóc trượt xuống gương mặt thon gầy và cằm nhọn, cuối cùng rơi xuống sàn nhà lát gạch đen phát ra tiếng róc rách êm tai.
Hình Chính Hạo nhìn ngây người.
Anh không phủ nhận mình thích đàn ông, nhưng chưa từng có ai khiến anh chú ý đến.
Rất hiếm thiếu niên có được dáng người, tư thái và khí chất như A Tiện.
Hình Chính Hạo miệng đắng lưỡi khô.
A Tiện bị người khác thấy mình khỏa thân cũng không phải lần một lần hai, cậu thản nhiên tiếp nhận ánh mắt nóng rực của đối phương, giây lát sau mi mắt nhảy một cái.
Dù đối phương cho cậu ăn không ở không nhưng cậu vẫn thấy không thỏa đáng.
Có nên thừa dịp này trả tiền thuê nhà không?
Nói là làm, A Tiện tắt vòi nước rồi lau nước trên người, không có nước ấm cậu liền run lập cập.
Cậu đi tới trước mặt Hình Chính Hạo.
Rồi nở nụ cười quyến rũ với anh.
Hình Chính Hạo giật mình suýt làm rơi khăn tắm trên tay xuống đất.
Hình Chính Hạo vội vàng cúi đầu tránh né khuôn mặt tươi cười ngây thơ xen lẫn mị hoặc của A Tiện. Rõ ràng đôi mắt trong veo không một hạt bụi mà lại miễn cưỡng nặn ra một nụ cười mê hoặc lòng người.
Quá hấp dẫn.
Ánh mắt rơi xuống trên chân A Tiện.
Mười ba mũi, anh nhớ rõ bắp chân mảnh khảnh này bị tên biến thái kia rạch một vết thật dài.
Anh còn nhớ dưới da mơ hồ lộ ra xương trắng.
Chỉ cần nhớ lại liền đau lòng tột độ.
Nhưng…… Nhưng……
Chẳng phải vẫn chưa cắt chỉ sao?!
Mấy giọt nước thi nhau chảy dọc theo đường chỉ đen nhánh xuống sàn.
“Cậu còn chưa cắt chỉ mà, sao lại để dính nước rồi?”
Anh nhớ rõ ràng bác sĩ đã dặn A Tiện không được để vết thương dính nước.
Anh vừa sơ sẩy một lát thì người này đã mặc kệ vết thương của mình rồi sao?
Cậu hờ hững nói: “Không chết được đâu.”
A Tiện rất khó hiểu, một phút trước người này còn bị cậu mê hoặc mà một phút sau đã tỉnh táo quở trách cậu.
Hình Chính Hạo hừ lạnh một tiếng rồi lôi người ra khỏi phòng tắm.
Quấn cậu trong khăn tắm, tìm băng dính chống nước dán kín vết thương rồi đẩy cậu vào lại: “Cậu tắm tiếp đi, mấy bộ đồ kia của cậu không mặc được nữa, mặc tạm đồ của tôi trước đã.”
A Tiện lẩm bẩm: “Đồ của tôi…… đã giặt sạch rồi mà……”
Hình Chính Hạo đang định ra ngoài thì chợt nghe thấy A Tiện lẩm bẩm kháng nghị.
Quay đầu thấy A Tiện cắn nhẹ môi dưới.
Hình Chính Hạo nói: “Không phải, ý tôi là đồ cậu rách hết rồi, không mặc được nữa……”
Nhưng A Tiện vẫn cố chấp cho rằng người ta chê bai mình, không nói gì mà quay lưng vặn nước.
Hình Chính Hạo thấy cậu làm ngơ mình cũng thở dài đi ra.
Trong phòng ngủ, Hình Chính Hạo đang rất rảnh rỗi.
Ánh mắt vô tình rơi xuống hành lý của A Tiện, một cái túi vải bạt đỏ trắng xanh đựng tất cả tài sản của cậu, đơn giản đến mức không có gì cả.
A Tiện đi ra, Hình Chính Hạo ngẩng đầu, quang cảnh trước mắt khiến anh bật cười.
Vóc người Hình Chính Hạo rất cao, 1m85, áo choàng ngủ của anh mặc vào người A Tiện cao lắm chỉ một mét sáu bảy lập tức biến thành váy dài. A Tiện phải nhón chân lên mới miễn cưỡng lộ ra chân trần trắng nõn.
A Tiện cảm nhận được ý cười của Hình Chính Hạo nên cúi đầu xuống.
“Đây không phải đồ dành cho nữ sao……” Thứ này ở nhà trọ của cậu cũng không có, vật duy nhất mà cậu thấy giống nó nhất chính là váy dài của phụ nữ.
Thì ra anh xem cậu như phụ nữ.
Cũng phải thôi, người như cậu đâu thể xem là đàn ông. Gọi dễ nghe một chút là phụ nữ, gọi khó nghe là bất nam bất nữ.
Trong mắt Hình Chính Hạo khó nén ý cười nhưng vừa thấy vẻ mặt ảm đạm của A Tiện thì biết ngay tiểu gia hỏa này lại hiểu lầm gì đó.
Anh đã thăm dò A Tiện, với cậu bé này không thể nói bằng lời được.
Thế là anh gật đầu bảo A Tiện, “Cậu chờ tôi một chút.”
Anh dùng tốc độ nhanh nhất đi vào phòng tắm kỳ cọ, năm phút sau mặc áo choàng ngủ giống cậu chạy ra.
“Anh……” A Tiện mở to mắt nhìn.
Hình Chính Hạo nói: “Cái này là áo ngủ, lúc ngủ mặc vào sẽ rất thoải mái. Nam hay nữ cũng mặc được cả, đây không phải váy đâu.”
A Tiện gật đầu, đây là món đồ tốt nhất cậu từng mặc, mềm mại dễ chịu, chỉ cần mặc vào liền buồn ngủ.
Thấy A Tiện bình thường trở lại, Hình Chính Hạo thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí cũng dịu dàng hơn: “Đồ của tôi cậu mặc không vừa, ngày mai tôi dẫn cậu đi mua đồ mới.”
A Tiện tưởng anh nói đùa.
Hình Chính Hạo lại tưởng cậu đồng ý nên mỉm cười kéo chăn ra nhét cậu vào, mình cũng chui vào rồi đưa tay tắt đèn.
“Ngủ đi.”
A Tiện nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên giọng nam trầm ấm, cậu lặng lẽ nhắm mắt lại.