Nửa đêm Hình Chính Hạo nghe tiếng thở dồn dập yếu ớt, tỉnh lại mới phát hiện sắc mặt người trong ngực trắng bệch, mồ hôi lạnh đầm đìa, sờ lên trán thì nóng hổi.
Điều anh lo lắng nhất đã tới, có lẽ lúc đồ ngốc này tắm rửa không băng bó kỹ vết thương trên chân nên bị dính nước nhiễm trùng rồi.
Đồ ngốc…… Hình Chính Hạo thở dài trong lòng nhưng tuyệt nhiên không hề chậm trễ.
Vào thư phòng mở thùng thuốc lấy ra thuốc hạ sốt, có em gái làm bác sĩ, dù là bác sĩ tâm lý cũng giúp anh nhận thức được tầm quan trọng của hộp sơ cứu trong nhà.
Anh bưng ly nước vào phòng ngủ nhẹ nhàng đánh thức A Tiện đang mê man.
“A Tiện…… Uống thuốc đi……”
A Tiện chậm chạp mở mắt. Trong mơ hồ được Hình Chính Hạo nâng lưng ngồi dậy.
Mê man, mơ hồ, mờ mịt.
Ánh mắt ngây thơ này, còn có khuôn mặt ửng hồng vì sốt cao, đôi môi tái nhợt mấp máy……
Lập tức chiếm lấy trái tim Hình Chính Hạo.
Nhưng một giây sau A Tiện lại đeo lên mặt nạ lưu manh: Cậu tưởng Hình Chính Hạo bắt mình cuốn gói ra đi, “Làm gì vậy ông chủ Hình, chính anh nói sẽ cho tôi ăn không ở không mà.”
Hình Chính Hạo còn đắm chìm trong ánh mắt của người nào đó vừa mới tỉnh, không cách nào tự kềm chế.
Hồi lâu sau anh mới liếm môi nói: “Cậu phát sốt, phải uống thuốc. Nếu uống thuốc vẫn không hết thì đưa cậu tới bệnh viện.”
“Không đi!” A Tiện lớn tiếng nói. “Chỗ rách nát kia tôi không đi đâu!”
Hình Chính Hạo nghiến răng, “Uống thuốc, nếu không tôi cũng không bảo đảm cậu có đi bệnh viện hay không đâu.”
Lúc này A Tiện mới ngoan ngoãn uống thuốc.
Cuối cùng còn buông một câu: “Ông chủ Hình, đây là anh tự đưa cho tôi uống đấy nhé, anh nói bao ăn bao ở, tôi cũng không trả tiền đâu đấy.”
Hình Chính Hạo trầm thấp nói: “Tùy cậu.”
Uống thuốc xong, Hình Chính Hạo lại đỡ cậu nằm xuống, còn tỉ mỉ sửa lại góc chăn rồi kéo kín áo ngủ bị hở để lộ cảnh xuân.
Xong xuôi đâu đấy, Hình Chính Hạo cũng không rảnh rỗi mà vào phòng tắm nhúng ướt khăn đắp lên trán nóng hổi của A Tiện, cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần, rốt cuộc A Tiện đã ngủ say, lúc này Hình Chính Hạo mới thở phào.
Hình Chính Hạo vừa nằm xuống giường thì cậu nằm co ro quay mặt về phía anh, anh cũng bắt chước cuộn người lại đối diện với A Tiện, phát hiện hành động này thật quá mức ngây thơ.
Hình Chính Hạo nằm nghiêng, một tay gối dưới đầu nhìn xuống A Tiện.
Đây là tư thế che chở và được che chở.
Hình Chính Hạo nhắm mắt lại, lông mày nãy giờ nhíu chặt cũng giãn ra, để lại một vết nhăn nho nhỏ.
A Tiện quả nhiên là sinh mệnh bền bỉ, hệt như loài gián đánh mãi không chết, dù người người đuổi đánh nhưng ngay cả khi không chỗ dung thân vẫn sống tiếp được.
Ngày hôm sau cậu liền hạ sốt như chưa hề xảy ra chuyện gì, điều này khiến Hình Chính Hạo sinh lòng nghi ngờ về phán đoán của em gái bảo bối nhà mình. Rõ ràng cô nói nếu cậu lại phát sốt lần nữa thì chín mươi chín phần trăm là viêm phổi, còn bị sưng tấy gì đó, báo hại anh cả đêm cứ mỗi mười phút lại kiểm tra một lần xem A Tiện có bị nhiễm trùng không.
Trước ánh mắt lo lắng của Hình Chính Hạo, A Tiện húp ngon lành một tô cháo quên bỏ muối, sau đó càng thêm sinh long hoạt hổ, tuyên bố bây giờ có tiếp bốn khách một lượt cũng không bị ngất nữa.
Kỳ thật Hình Chính Hạo rất thương cảm A Tiện, mỗi lần muốn đối tốt với cậu thì cậu lại thốt ra những câu làm anh tụt hết cảm xúc.
Hình Chính Hạo đang rửa chén, rốt cuộc không thể nhịn được nữa: “Cậu nói chuyện đàng hoàng hơn được không?”
Nhưng A Tiện mù chữ, trải qua chín chín tám mươi mốt nạn mới học được nói chuyện, giống như những đứa trẻ khác, tiếng đầu tiên cậu gọi chính là “mẹ” nhưng đó là học được từ đám gái bán hoa hay chửi nhau “mẹ mày”.
“Nói chuyện đàng hoàng là sao?”
Trong lòng cậu không có khái niệm nói chuyện đàng hoàng.
Gân xanh trên trán Hình Chính Hạo vừa nổi lên lại bị anh đè xuống, “Nói chuyện đàng hoàng là đừng nhắc tới gái bán hoa và khách làng chơi nữa hiểu không? Từ giờ trở đi phải rời xa những thứ kia để bắt đầu cuộc sống mới.”
“Tại sao?”
Hình Chính Hạo không trả lời thẳng: “Dù sao cậu cứ nghe lời tôi là được rồi, cậu không thể sống cuộc sống đó đến hết đời được, cậu nhất định phải làm một người hoàn toàn mới.”
A Tiện cái hiểu cái không, cậu biết mình không thể sống như thế hết đời nhưng chưa nghĩ ra cách nào hay hơn nên đành phải làm vịt vài chục năm, từ vịt con đến vịt già, cũng không thể nghĩ ra nguyên cớ.
Cậu lại dùng đầu óc chậm tiêu vì suy dinh dưỡng của mình suy nghĩ thêm lần nữa, cuối cùng vẫn không hiểu nên đành thôi.
Hình Chính Hạo từ trong bếp đi ra lắc tay cho ráo nước, thấy vẻ mặt ngây ngốc của A Tiện thì cười hỏi: “Không hiểu à?”
A Tiện lắc đầu.
Hình Chính Hạo cười: “Trước tiên dẫn cậu đến một nơi.”