Hình Chính Hạo tắm thật nhanh rồi lau khô người đi ra, khăn quấn quanh eo. Quần áo anh đều phơi bên ngoài, trong nhà không ai dọn dẹp, anh lại bận tối tăm mặt mũi nên khi nào cần mặc mới lấy vào để khỏi mất công gấp đồ.
Anh đi thẳng ra ban công, chợt phát hiện có gì đó là lạ nên quay đầu nhìn.
Chén đĩa trên bàn đã được dọn sạch, trong bếp vọng ra tiếng nước róc rách.
Hình Chính Hạo thoáng sửng sốt rồi khẽ mỉm cười.
Thật tốt vì cậu vẫn là cậu.
=========
Gió lạnh thổi vù vù.
Hình Chính Hạo mặc thêm cho A Tiện một chiếc áo len và áo khoác dày màu đen nhưng vẫn không khỏi đau lòng khi thấy mặt cậu tái nhợt vì lạnh.
Xe chạy tới nghĩa trang ở ngoại ô phía Tây, Hình Chính Hạo nắm tay A Tiện xuống xe.
Anh đặt bó hoa xuống trước mộ người phụ nữ, trong ảnh bà mỉm cười yên lặng nhìn hai người.
A Tiện đứng một hồi, muốn động lại không dám động.
Hình Chính Hạo đứng cạnh đưa tay vỗ nhẹ lên vai cậu như một cách an ủi thầm lặng.
“Không giống……”
Hình Chính Hạo khựng lại.
Giọng cậu hơi khàn vì đã một tháng rồi không nói năng gì.
Rốt cuộc cậu đã chịu mở miệng nói chuyện……
Hình Chính Hạo vội đáp: “Tôi cũng thấy không giống nhưng vì không có hình bà ấy nên đành chịu.”
Xưa nay bà chưa bao giờ cười như vậy, A Tiện nói đúng, mỗi cái bĩu môi nhếch miệng của bà đều tràn đầy vẻ phong trần diễm lệ, trong tấm ảnh này nhìn bà quá điềm tĩnh, khác xa với dáng vẻ trong ấn tượng của A Tiện nhưng lại giống hệt hình ảnh Hình Chính Hạo nhìn thấy trước khi bà chết……
A Tiện lại im lặng. Hình Chính Hạo không khỏi hụt hẫng, sực nhớ ra còn chuyện quan trọng nên vội vàng nói lảng đi: “A Tiện, tôi có hai thứ muốn giao cho cậu.”
A Tiện chẳng phản ứng gì. Hình Chính Hạo lấy ra vật đầu tiên bọc trong khăn tay trắng rồi nói: “Đây là vật mẹ cậu nhờ tôi đưa lại cho cậu.”
A Tiện quay mặt sang.
“Hôm đó tôi đến thăm mẹ cậu, bà ấy kể tôi nghe rất nhiều chuyện khi cậu còn nhỏ, bà ấy nói cậu rất ngoan, rất nghe lời, chẳng bao giờ quấy khóc cả…… Còn nói bà ấy có lỗi với cậu, bà ấy không mong cậu tha thứ nhưng muốn để lại chút gì đó cho cậu……”
A Tiện lặng thinh.
Hình Chính Hạo đành phải nói tiếp: “Đây là vòng tay và dây chuyền, ý bà ấy là muốn trả viện phí rồi đưa phần còn lại cho cậu nhưng tôi chưa hề động đến, giờ giao cho cậu đây.”
A Tiện đưa hai tay nhận lấy nhưng tay trái vô lực nên dây chuyền rơi ra khỏi khăn vải, Hình Chính Hạo nhanh tay chụp lấy rồi đặt vào tay cậu. Khi anh vô tình liếc thấy mấy vết sẹo hình con rết xấu xí trên cổ tay A Tiện thì con ngươi đột ngột co lại.
A Tiện vẫn không nói gì.
Hình Chính Hạo lấy ra vật thứ hai là một túi đựng hồ sơ.
“Mở ra xem đi.” Hình Chính Hạo nói.
A Tiện nghe lời làm theo, vì Hình Chính Hạo đã chu đáo cầm túi nên A Tiện chỉ cần lấy ra vật bên trong —— Một cái thẻ màu xám trắng.
Trên thẻ có bốn chữ to màu đen đập vào mắt.
Chứng, minh, nhân, dân.
A Tiện mờ mịt ngẩng đầu, Hình Chính Hạo dịu dàng mỉm cười với cậu.
Cậu cúi xuống nhìn, trông thấy trong tấm ảnh bên phải là một thiếu niên thanh tú có đôi mắt trong veo.
Là chính cậu!
A Tiện lại nhìn tiếp.
Họ tên Hình Vũ, giới tính nam, dân tộc Hán
Sinh ngày 4 tháng 12 năm 1997
……
A Tiện lại mờ mịt nhìn Hình Chính Hạo.
Hình Chính Hạo xoa đầu cậu, “Sau này em đừng lấy tên A Tiện nữa được không? Từ giờ trở đi em chính là Hình Vũ, em trai của Hình Chính Hạo, Hình Vũ.”
“Hình Vũ……” A Tiện bần thần lặp lại.
“Ừ, tên em là Hình Vũ, em trai Hình Chính Hạo. Anh không biết em sinh ngày nào nên chọn ngày sinh trùng với anh luôn, sau này mỗi năm hai anh em mình sẽ đón sinh nhật chung với nhau!”