Từ nay A Tiện đổi tên……
Hình Vũ dần khôi phục chức năng ngôn ngữ, tuy vẫn còn u buồn nhưng Hình Chính Hạo đã cảm thấy rất khá.
Dù sao muốn gỡ bỏ mặt nạ trai bao nhiều năm để làm một thiếu niên sống đúng với lứa tuổi của mình ít nhiều gì cũng có chút khó khăn, Hình Chính Hạo hiểu rõ điều này.
Anh luôn đối đãi với cậu như “em trai”, chăm sóc cậu trong sinh hoạt thường ngày, lo hết chi phí ăn mặc, còn dạy cậu học hành viết chữ. Hình Vũ cực kỳ phối hợp, thiếu niên nhà người ta la cà lêu lổng khắp nơi, xem sách vở như giấy nháp, giấy nháp như tập tranh, còn cậu lại ngoan ngoãn theo Hình Chính Hạo đánh vần, đọc thơ Lý Bạch, tính nhân chia cộng trừ.
Hình Chính Hạo nghĩ có lẽ đây mới là bản tính của cậu như khi còn bé, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thay đổi, chỉ có vận mệnh là thay đổi mà thôi.
Cậu tiến bộ rất nhanh, một tháng sau đã đọc được sách giáo khoa trung học cơ sở. Hình Chính Hạo cũng chẳng ép cậu thi đại học mà đôi khi còn gợi ý cho cậu xem thế giới động vật hoặc tiết mục nghệ thuật gì đó.
“Em trai, tối nay có tiết mục gì không?”
“Có ạ, tối nay sẽ chiếu “Câu lạc bộ rồng thần”.”
(“The Dragon Club” là một chương trình truyền hình của Disney phát sóng ở Trung Quốc năm 1994)
Cái này xưa lắc xưa lơ rồi mà…… Hình Chính Hạo ngán ngẩm nghĩ thầm rồi nói: “Ừm, mở máy tính lên giùm anh đi, anh lên mạng xem bóng đá.”
“Dạ.” Hình Vũ nghe lời đứng dậy vào phòng Hình Chính Hạo lấy laptop ra cắm điện, khởi động máy, nhập mật khẩu, còn chu đáo gõ chữ trên PPTV để tìm tiết mục anh muốn xem tối nay.
Nhân tiện mở QQ đăng nhập vào tài khoản của mình, hiện trạng thái online, tìm trăng tìm sao. Trong danh sách bạn bè chỉ có mỗi mình Hình Chính Hạo.
Ba giây sau thú cưng nhảy ra.
“Tớ ngốc lắm nhưng tớ rất chân thành, tớ muốn sống với Tiểu Vũ cả đời.”
“Xin chào.” Hình Vũ thốt ra hai chữ với màn hình.
Hình Chính Hạo: “……”
Hình Vũ quay đầu lại, không để ý đến biểu cảm của Hình Chính Hạo mà ngây thơ nói: “Nhớ cho nó ăn giùm em nha.”
Hình Chính Hạo quay đi với vẻ mặt thảm không nỡ nhìn.
Em trai này của anh cái gì cũng tốt, chỉ là có chút…… ừm, trẻ con.
Nhưng em trai anh đã mất đi tuổi thơ, có thể bù đắp chút nào hay chút ấy, dù sao nuôi con hay nuôi em cũng như nhau, nói không chừng sau này còn thăng cấp thành vợ nữa, cũng chẳng cần vội làm gì……
Hình Chính Hạo nhìn bóng lưng Hình Vũ, ánh mắt dần mất tập trung.
―――
Đến lúc giải lao giữa hai hiệp, tỉ số là 0:0, Hình Chính Hạo nhàm chán đứng dậy vươn vai một cái, vô thức nhìn sang Hình Vũ đang xem TV.
Nhà họ quen tắt đèn khi xem TV nên ánh đèn màn hình lúc sáng lúc tối phản chiếu trên mặt cậu, thiếu niên ngồi lặng lẽ, dáng vẻ thuần khiết không nhiễm bụi trần.
Hình Chính Hạo nhìn cậu chăm chú, phát hiện vẻ mặt cậu không có biểu cảm gì nhưng ánh mắt lại toát lên niềm say mê.
Cậu đang nhìn một bức tranh sơn dầu, Hình Chính Hạo không hiểu lắm nhưng anh hiểu Hình Vũ, đứa bé này thích gì cũng không nói, trong lòng buồn bực cũng không nói. Nhưng trẻ con không biết nói dối mà cũng chẳng giỏi che giấu, thích món nào sẽ âm thầm gắp nhiều hơn, không thích thì chỉ ăn mấy miếng rồi thôi, nhưng rất hiếm có món nào mà cậu không thích vì cậu là người dễ nuôi nhất. Giờ lộ ra vẻ say mê như vậy hiển nhiên là thích môn nghệ thuật này.
Hình Chính Hạo cũng rất vui mừng khi thấy thành quả, anh bảo cậu xem tivi là để khám phá sở thích và năng khiếu của cậu, sau này có thể tự tìm con đường cho mình.
Hình Chính Hạo hết sức tâm lý, ngày hôm sau lập tức vác về một đống họa cụ, tài liệu nhập môn, bút chì, bàn vẽ, thuốc màu, quả thực cần gì có nấy.
“Anh…… làm gì vậy?”
Nghe tiếng đập cửa, Hình Vũ không khỏi băn khoăn, anh quên đem chìa khóa sao?
Ra mở cửa thì thấy trên người Hình Chính Hạo đeo đủ loại họa cụ mà cậu chỉ thấy trên TV, trong lòng vừa kinh ngạc vừa háo hức.
Hình Chính Hạo là một người yêu rất tốt, khi đã yêu ai sẽ không độc đoán áp đặt mà chỉ yên lặng đứng sau ủng hộ. Luôn luôn dõi theo cậu, khi cậu thành danh thì vỗ tay tán thưởng, khi cậu chán nản thì dịu dàng an ủi.
Chỉ riêng chuyện Hình Vũ đòi đi làm thuê là Hình Chính Hạo độc tài gặt phắt đi, nói giờ Hình Vũ là em trai anh và đang tuổi vị thành niên, ra ngoài làm công sẽ phạm tội nặng. Từ đó Hình Vũ bị dọa sợ không dám nhắc nữa.