Buổi sáng đầu tiên ở Vương Phủ, nắng sớm nhạt màu đã chiếu rọi một góc mái ngói, bên ngoài có thể nghe thấy tiếng chim hót, tiếng gió lùa, nhưng tuyệt nhiên lại không có động tĩnh người qua lại.
Bình thường những tân nương tử mới về nhà phu quân sẽ được các người hầu thân tính ở nhà phu quân nhắc nhở thức sớm, dù nơi này là Vương Phủ, không có phụ mẫu sống gần nhưng phép tắc không thể qua loa.
Hoạ Y lại cơ hồ không ai đến đánh thức, ngay cả A Tô là nha hoàn bồi giá cũng mất tâm hơi.
Chu Hoạ Y nằm trong lớp chăn bông mềm mại, như một thói quen khi vừa thức dậy sẽ trở nghiêng mình sang một bên để đánh thức toàn cơ thể, thế mà hôm nay bên cạnh lại không đủ không gian để xoay trở, Hoạ Y suýt nữa thì quên bản thân đã xuyên không, cô đang nằm cũng không phải là chiếc giường đệm lò xo đắt đỏ quen thuộc hằng ngày.
Trong tầm mắt gương mặt anh tuấn của Trình Tranh đang say ngủ, nhìn kỹ thật khiến con người ta kinh ngạc, nếu chỉ dựa vào khoảnh khắc này thì thiên hạ mấy ai biết được Trình Tranh là nam nhân ngốc nghếch.
Phong thái mà hắn để lộ trong cơn say ngủ còn đĩnh đạc hơn cả Chu Lương khi đối diện với cô, Chu Hoạ Y có đôi phần nuối tiếc, đồng tử long lanh nhìn chăm chăm vào hắn, không một chút ghét bỏ, cũng không được gọi là yêu thương.
” Y Nhi, nàng thức rồi sao?”
Trình Tranh trong tư thế khép người nhường chỗ nằm thoải mái cho Hoạ Y, sau giấc ngủ sâu tỉnh dậy nhìn thấy cô đang hướng mắt về mình, gương mặt hắn hiện lên nụ cười hiền mang theo giọng ngáy ngủ hỏi Hoạ Y.
Cô đột nhiên bị phát hiện là kẻ trộm nhìn, có phần ngượng ngùng cười giải vây cho mình, rồi nhanh chóng trở về tư thế nằm ngửa, chăn kéo đến tận cằm.
” Y Nhi, có phải nàng thấy lạnh không?”
” Đúng vậy, ta thấy có chút lạnh “.
Nam nhân bên cạnh trở nên lo lắng, bước vội xuống giường choàng áo ngoài rời khỏi phòng, Hoạ Y khó hiểu nhìn theo dáng vẻ kia, cũng xuống giường thay nhanh y phục.
Từ bên ngoài Trình Tranh cầm vào một chậu rửa mặt, vai vắt khăn lau đến cạnh giá đỡ ở đầu giường đặt vào.
” Y Nhi, ta mang cho nàng nước ấm rửa mặt, nàng sẽ không bị lạnh “.
Trình Tranh ở khoảnh khắc này phản chiếu trong mắt cô một loại cảm giác cực kỳ khó tả, không giống với thương hại, không so được với đáng yêu cũng không thể nào bì là hai từ tội nghiệp, cô chỉ là tùy tiện nói ra cảm thấy lạnh, vậy mà hắn đã không nói không rằng làm thay những việc nhỏ nhặt này.
Tận đáy lòng Hoạ Y có chút cảm động.
” Nào, Y Nhi nàng dùng đi “.
Trình Tranh nhúng khăn sạch vào chậu nước ấm, vắt kỹ đưa đến tận tay cô, có chút vụn về nhưng chung quy rất chu đáo.
* Vị Tam Vương Gia này như ta thấy nào phải gả khờ, hắn điều gì cũng biết, đều gì cũng hiểu, chỉ là không đủ trưởng thành cũng không có dũng khí vùng vẫy.
Người đời khinh chê danh phận của hắn, khinh hắn không mưu kế, không ganh đua mất lòng thiên tử.
Cũng chê hắn ân sủng mỏng manh, chẳng lợi ích gì cho những kẻ dã tâm.”
” Nào, Y Nhi.
Ta dẫn nàng đi trong ngoài làm quen Vương Phủ “.
Bước ra đến cửa phòng đập vào mắt cô là cảnh tượng u ám, xung quanh cây lá rụng khắp sân rộng lớn, lác đác vài nha hoàn, tùy tùng đi đi, lại lại ở phía xa, nơi cô đứng đến cả một bóng ma cũng khó thấy, cây Tử Đằng đong đưa chùm hoa tím trong gió sớm, hành lang Vương Phủ mọc cả rêu xanh, trong ngoài như thể lâu ngày bỏ trống.
Trình Tranh dẫn cô đi đến một viện nhỏ, Vương Phủ rộng lớn chỉ có nơi này là gọn gàng, sạch sẽ.
Các nha hoàn đi ngang qua đều nhúng chân hành lễ, nhưng cơ hồ có thể nhìn ra họ không có ý kính cẩn, cũng không mảy may lo sợ trước chủ nhân.
” Nơi này là đâu?”
Hoạ Y đảo mắt khắp ngõ ngách tại viện đang đứng, căn phòng trước mặt sơn phết phông màu nhu trầm, nhìn chung tươm tất sạch đẹp.
” Là nơi ở của Triệu quản gia”.
Hoạ Y cảm thấy hoang đường thay, Vương Phủ cần kiệm đến mức nào mà phòng Vương Gia tường ngói rêu bám đầy, sân vàng lá rụng không người quét dọn?
Đức độ đến mức nào mà phòng của một quản gia còn đẹp đẽ gọn gàng hơn cả chủ nhân?
Hoạ Y chỉ tay vào lối đi trải đầy đá cuội, từng viên đá như mài nhẵn lót đường, hai bên hoa Tử Đằng xoã tán, rũ cả chùm hoa đến tận mặt người đi qua.
” Là đường đi đến nhà bếp “.
” Vương Gia, chàng có thấy đói không?”
Trình Tranh nhìn cô lộ ra biểu cảm như đã mong đợi câu hỏi này từ sớm, nụ cười ngờ nghệch có chút đáng yêu gật đầu.
” Y Nhi, ta đói “.
” Được, chúng ta sẽ đi ăn sáng nhé!”
Hai người bọn họ bước lên con đường nhỏ, ánh sáng chiếu xuyên qua tán cây Tử Đằng in từng dáng nụ hoa lên vai áo mỹ nhân.
Trình Tranh lúc này đi ở phía sau đưa ánh mắt có mấy phần ý vị lên người Hoạ Y, nét mặt trầm mặc khó đoán không giống bộ dạng khi đối diện với cô.
Ba phần đề phòng, bảy phần là mềm mỏng.
Chu Hoạ Y trâm cài lấp lánh dưới cái nắng vàng, y phục thêu hoa lướt đi thanh thoát.
* Nữ nhân này vì sao lại chịu gả cho một kẻ khờ không được sủng?
Vì sao lại có vô vàn phần đối nghịch với lời đồn đại ngoài kia?
Là giả vờ ngây thơ để thăm dò ta chăng?
Là tay mắt của Thái Tử, hay là một quân cờ bị phán tử của Chu Lương? *
Hoạ Y đi được dăm ba bước lại ngoảnh đầu trông theo Trình Tranh, tựa như dắt trẻ con đi dạo, sợ hắn lạc mất không biết chốn để tìm.
Hắn thu lại bộ mặt uy nghiêm nhanh không dấu vết, khiến Hoạ Y không thể nào nhìn thấy.
Nhà bếp chỉ còn cách vài bước đi, các nha hoàn, ma ma phụ trách nấu nướng ngồi cạnh nhau, kẻ thì uống rượu hoa ủ, người thì bày chuyện tám.
Thấy phu thê Chu Hoạ Y đến liền đứng dậy hành lễ với chủ nhân, xem ra trước mắt họ vẫn còn biết một chút lễ nghi.
Một ma ma nhìn qua đã tứ tuần bước lên hỏi:
” Vương Gia và Vương Phi đến nơi khói bụi mịt mù này có gì căn dặn?”
Ngữ khí của bà ta trông có vẻ cung kính, nhưng thái độ lại hoàn toàn đối lập, ánh mắt không đoan chính hiện rõ mười mươi.
” Ta và Vương Phi đều đã đói, muốn ăn chút gì đó”.
Tam Vương Gia dù đứng ra nói trước, nhưng ánh nhìn có đôi phần kiên dè vị ma ma trước mặt, không dám nhìn thẳng cũng không dám ngẩng đầu.
” Sao ngài không căn dặn từ sớm, chúng tôi sẽ mang thức ăn lên nhanh thôi.
Xin mời Vương Gia và Vương Phi dời bước “.
Hoang đường thay từ bao giờ một Vương Gia muốn dùng bữa sáng cũng phải báo trước cho một đám nô tài?
Hoạ Y từng câu từng chữ đều nghe rõ, ngữ khí, thái độ cũng nhìn không xót chi tiết nào, lòng bất mãn thay cho Trình Tranh, cũng giận hắn tính tình nhu nhược, đến một người hầu cũng có thể làm hắn sợ xệch như vậy.
Hoạ Y vẫn rất bình tĩnh, xem xét kỹ lưỡng bên trong nhà bếp, không bỏ qua thứ nhỏ nhặt nào, rồi im lặng mang theo gương mặt lạnh lẽo rời đi.
Chờ đến lúc bọn họ đã khuất dạng, chúng mới mở khẩu đàm tiếu sau lưng:
” Vừa vào Vương Phủ đã đòi ăn, đòi uống, sáng sớm tinh mơ đến tận đây bày bộ mặt đói ăn rồi”.
” Suỵt”.
Tiểu nha hoàn tay bưng rổ rau nhặt dỡ đưa ngón trỏ để trên môi suỵt thành tiếng nhắc nhở.
” Tần ma ma, bà đừng càm ràm lớn tiếng.
Vị Vương Phi này chưa biết gia thế, không biết là lợi hại tới đâu, để họ nghe được có khi chúng ta phải chịu khổ “.
Tần ma ma là cố tình nói lớn, mang cả gương mặt ngạo mạn nói với nha đầu kia, mọi người trong bếp ai cũng đều nghe thấy:
” Sợ cái gì chứ.
Cô ta chỉ là nữ tử hèn nhát mà thôi.
Ở Chu Gia còn không có đến nỗi một kẻ hầu tôn trọng.
Cha cô ta, Chu Tướng Quân ghét bỏ vô cùng, bởi vậy khi Bệ Hạ ban hôn ông ấy không hề lo lắng mà liền tiếp chỉ.
Ngày rước dâu Bệ Hạ chỉ căn dặn làm đúng lễ nghi cưới gả cho Vương Gia, còn chưa một khắc đặt chân đến Vương Phủ mà dự lễ cưới.
Đôi phu thê này làm sao phải sợ họ.”
Cả căn bếp xì xầm chuyện Hoạ Y, họ kể nhau nghe những lời lẽ không hay đồn thổi về đại tiểu thư Chu Phủ, lời đồn ác ý đã lan xa khắp chợ, ở các nẻo đường, cũng có tiếng cười chế giễu nương theo.
Những điều này Hoạ Y đều biết tất, nhưng cô cho rằng chưa phải lúc để giáo huấn họ, thời cơ chưa chín mùi thì không thể diệt được tận gốc rễ.
Trình Tranh lủi thủi sau lưng Hoạ Y, cứ lững thững đuổi theo như một đứa trẻ, đôi mày chau lại dâng lên sự áy náy, hắn đang hoài nghi có phải vì bị bọn người trong kia bắt nạt mà vị nương tử xinh đẹp này tức giận rồi không.
Hoạ Y cứ đi tới không để ý đến hắn, nội viện Vương Phủ biết bao nhiêu cảnh sắc, cô lần tìm những manh mối có thể giúp bản thân thắng một ván cờ.
Đường đi đến đoạn này thì náo nhiệt, tùy tùng ra vào kẻ vác người khiêng, tiến thêm một đoạn hiện ra căn phòng nối liền nhau rất nhiều gian, trước cửa chính một nam nhân quá độ sáu mươi đang ngồi trên bàn, tay cầm bàn tính ghi chép sổ sách.
” Người đó là ai vậy?”
Chu Hoạ Y chỉ tay về nam nhân ấy, tò mò hỏi Trình Tranh, hắn nhìn thấy người kia liền chạy đến nấp sau tấm lưng mỏng manh của cô, ánh mắt hỗn loạn nửa phần là sợ hãi, miệng mấp máy nói rất nhỏ:
” Là Triệu quản gia “.
Chu Hoạ Y cơ hồ nhìn được con người kia phải làm chuyện không tốt đẹp gì, đến nỗi một kẻ đầu óc đơn giản như Trình Tranh phải sợ hãi, hoặc đã từng, hoặc đang ngược đãi chàng ta?
Nộ khí bên trong như dâng thêm một tấc, Chu Hoạ Y điều chỉnh cảm tính bước đến hỏi dò:
” Đây là nơi nào của Vương Phủ?”
Hết thảy tùy tùng đang có mặt ở đó đều ngừng tay hành lễ trước hai vị chủ nhân, chỉ riêng Triệu quản gia lại giả vờ mù điếc, dửng dưng ngồi khẩy ngón tay trên thanh bàn tính.
Hoạ Y cười nhạt tằng hắng một tiếng rõ to:
” Hưm hưm “.
Lão ta lúc này mới trưng ra gương mặt giả tạo đứng dậy hành lễ.
” Nô tài tham kiến Vương Gia, Vương Phi.
Năm nay lão nô đã lớn tuổi, mắt mờ, tai yếu không hay chủ nhân đến mà kịp hành lễ, xin được chịu tội”.
Hoạ Y nghe đến câu này, tâm trạng lại càng phấn khích:
” Được, chịu tội “.
Triệu quản gia đầu cúi xuống nền đất có chút bất ngờ, nhưng vẫn không đổi thái độ ngạo mạn ẩn sâu trong ánh mắt, giống như chắc nịch Hoạ Y không thể làm gì được hắn.
Chu Hoạ Y lại phá lên cười, Trình Tranh bên cạnh nhìn mà cũng trở nên ngốc nghếch.
” Triệu quản gia, ta chỉ nói đùa, ông đứng lên đi.
Sau có thể làm khó được người già chứ, ta không để bụng “.
Triệu quản gia kính cẩn đứng lên, nhưng Phong thái lại càng thêm đắc ý.
Chu Hoạ Y bỏ lại tất cả những kẻ khác phía sau, ung dung từng bước tiến vào trong nhà kho xem xét.
Triệu quản gia điềm tĩnh đứng ở ngoài, khoé môi nhăn nheo cong lên cười đắc ý.
Xem qua một thể toàn bộ lương thực, gấm vóc…
Chu Hoạ Y đi hiên ngang đến bàn sổ sách, đối diện với Triệu quản gia ánh nhìn kiên định:
” Ta muốn thay Vương Gia trông coi Vương Phủ, lo chuyện điền nông.
Từ hôm nay chuyển toàn bộ sổ sách trong ngoài Vương Phủ đến thư phòng của Vương Gia.”
” Nhưng trước nay chuyện quản lý là do lão nô phụ trách, bây giờ…”
Triệu quản gia bất mãn, đôi phần giật mình mà phản kháng.
Chu Hoạ Y nào để ông ta có lý do từ chối, trực tiếp cướp lời khiến lão hết đường lui.
” Ta là Vương Phi mà phụ hoàng đã chọn, đã là phu thê phải nên san sẻ cho nhau.
Tình hình Vương Gia các ngươi đều thấy, ta thay chàng gánh vác một chút, nhân tiện có thể bên cạnh chàng khuyên nhủ, sớm ngày giúp chàng chững chạc nên việc hơn.”
Trước lời nói trong khoá ngoài buột của Hoạ Y, Triệu quản gia chỉ đành làm theo căn dặn.
” Hồi bẩm Vương Gia, Vương Phi, điểm tâm sáng đã được chuẩn bị.
Mời Vương Gia, Vương Phi trở về dùng bữa.”
Nha hoàn trong phủ đến mời hai người họ dùng cơm, Trình Tranh mặt vui như hoa nở khiến cho Hoạ Y cũng bị nét ngây thơ đó vui lây.
Trước khi rời đi cũng không quên căn dặn lại thêm một lần, để Triệu quản gia không chần chừ trễ nải.
Lòng lão ta hậm hực không thôi.
* Cô là Vương Phi do đích thân bệ hạ chọn gả vào Vương Phủ?
Còn ta là quản gia đích thân Thái Tử đề cử đến để quản thúc tên khờ kia.
Ả lại dám mang cả thánh thượng ra uy hiếp, phen này ắt hẳn phụ phó thác của Thái Tử Điện hạ rồi.*
Sau bữa ăn Triệu quản gia dẫn theo khoảng năm bảy tùy tùng, tay khiêng tay xách từng chồng sổ sách đặt vào thư phòng.
Hai ba tùy tùng cao khoẻ khiêng vào trong mười hòm gỗ lớn, năm hòm gỗ vừa.
Hoạ Y đứng đó trông qua một lượt nuốt nước bọt ngao ngán, có phải bản thân đang chạy vào nơi cát lún tự chịu hình không?
Nhưng vẻ đạo mạo vẫn không thay đổi, Hoạ Y nghiêm nghị trước mặt Triệu quản gia, lão ta cẩn trọng lễ nghi rồi rời khỏi, ra đến cửa nét mặt ngạo mạn lại không thể che giấu được nữa, mà hết thảy đều để chúng cứ thể hiện ra.
Trình Tranh cầm quyển sổ sách trên tay, tra qua từng chồng tất cả đều là sổ sách từ nhiều năm trước trở lại đây, không sót một quyển.
Quyển nào quyển nấy dày hơn một lóng tay người, mà mỗi chồng còn cao hơn cả đầu hắn ngồi, thầm đưa ánh mắt đau khổ nhìn về phía Hoạ Y, Chu Hoạ Y hít một hơi sâu thở ra thật mạnh, tự trấn an bản thân ngồi xuống bàn dài.
Trình Tranh ở bên lúc Hoạ Y không để ý hắn nhếch mép môi cười nhạt nghĩ thầm:
* Đây là lão già ấy cố tình làm khó Y Nhi, khiến cho nàng ta biết khó mà lui, an phận làm Vương Phi mặc hắn trong ngoài cắt xén.
Chu Hoạ Y, nàng chịu khổ rồi.*
Bắt đầu từ chồng thứ nhất bên trái, chuyên chú kiểm tra. Trình Tranh thấy Y Nhi của hắn bận bịu vô cùng, cũng ngoan ngoãn nghe lời đếm từng món đồ trong hòm to nhỏ, rồi ghi lại từng món vào trang sổ trắng thay cô.