Trong thư phòng sổ sách nằm ngổn ngang khắp nơi, trên bàn, dưới sàn nhà, ở ghế lẫn cả các bậc thềm.
Chu Họa Y ngồi giữa đống hỗn loạn chất cao qua khỏi đầu, chuyên chú kiểm tra.
Bàn tay mềm mại lướt trên bàn tính cổ xưa phát ra tiếng lạch cạch vang khắp căn phòng, cẩn thận ghi chép từng con số, khoanh tròn lại những điểm đáng lưu tâm.
Trộm nghĩ kiếp trước từng có cơ hội tiếp xúc qua bàn tính này, nếu không thì hiện tại ở thế giới này chưa có máy tính hiện đại thì thật là khó nhọc.
Nghiên mực bên cạnh luôn được Trình Tranh thay cô mài đầy, hắn âm thầm ngồi đó nhìn ngắm dáng vẻ nghiêm túc của Họa Y.
Gương mặt nữ nhân kia nhãn như thu thủy, mi tựa xuân sơn vô cùng cuốn hút, trong đôi mắt Trình Tranh hiện lên vài tia ý vị, môi mỏng khẽ cười nhạt có chút hài lòng.
Hắn thầm nghĩ nếu không phải vì mưu đồ mà cô đồng ý gả vào Vương Phủ thì có phải hắn đã thật phúc phần có được mỹ nhân tài sắc rồi không?
Trình Tranh ngầm thở một hơi dài chế giễu trong lòng:
* Hay ya… Hoàng huynh tại thượng của ta ơi!
Huynh trăm phương nghìn kế tính toán cho bản thân mình, dọn sẵn tương lai để ngồi lên Hoàng Vị, thế nên mới xui khiến Phụ Hoàng ban hôn cho Tam Đệ ta đây, cốt yếu không phải vì muốn kìm hãm thế lực của Chu Lương hay sao?
Cả Nguyệt Quốc này ai ai cũng rõ tất cả các thiên kim đại tiểu thư quyền quý trong thành, người có tư cách gả cho Thái Tử nhất thì phải kể đến đầu tiên là nhị vị tiểu thư của Chu Tướng Quân.
Chu Lương uy dũng lập nhiều công lớn, nhận được không ít ân sủng của Thánh Thượng, trong tay nắm giữ binh quyền hùng mạnh có sức ảnh hưởng không nhỏ đến triều chính.
Chu Họa Y trong đồn đại của người đời không tài, không sắc, nhưng thân phận lại là đích nữ, nếu được chọn bước vào Đông Cung chắc chắn sẽ trở thành Thái Tử Phi đường đường chính chính, Chu Lương lại sớm có lòng riêng điều này thật bất lợi với ngai vị của Thái Tử tương lai.
Nhưng nếu gả cho Bổn Vương thì lại mà một chuyện khác, bên cạnh kẻ nhu nhược và chẳng được lòng ai thì có là Vương Phi cũng không đủ kìm kẹp hắn, hơn nữa còn một công đôi chuyện giám sát ta, vì hắn lâu nay luôn nghi ngờ vẻ bề ngoài khờ khạo này là giả vờ.
Chu Tố Cầm dung mạo như hoa. Cầm, kỳ, thi, họa đều từng được học, nhưng tư chất tầm thường, đầu óc nông cạn có thể trở thành con cờ tốt trong tay, huynh giăng sẵn bẫy, vuốt nhọn hầm chông khiến cho Chu Lương có tham vọng trèo cao một chân bước vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng Chu Lương lại có mưu tính khác, trong hai ái nữ của lão ta ai có thể gả vào Đông Cung đều không quan trọng, chỉ cần liên hôn được với hoàng thất thì việc này có thể giúp Chu Gia bành trướng thế lực hiện nay, khiến ai nấy cũng đều kiên nể, hơn nữa còn rất nhiều cái lợi lớn hơn mà lão cáo già Chu Lương mới nhìn thấu.
Thật ra là cả hai bọn họ kẻ tám lạng người nửa cân, không ngừng lợi dụng nhau.
Cũng vừa hay Bổn Vương có thời gian nuôi dưỡng binh lực, an bày mọi thứ chỉnh chu để kế hoạch thêm phần thành công.*
Chu Họa Y lông mày nhíu lại không chút phân tâm, nào hay biết tên khờ bên cạnh nhìn cô cười nhạt, cô ngồi đó từ lúc mặt trời treo dưới mái hiên Vương Phủ đến khi đã leo lên đỉnh đầu cũng chưa từng nghỉ ngơi.
Triệu quản gia đứng ở hành lang đối diện thư phòng, cách nhau một cái sân rất rộng, tay chấp sau mông hỏi một nha hoàn phụ trách dọn dẹp trong Vương Phủ:
” Cô ta vẫn chưa xem xong sao?”
” Bẩm Triệu quản gia từ sau khi dùng xong điểm tâm đến bây giờ Vương Gia và Vương Phi chưa hề bước ra khỏi thư phòng “
Lão ta cười khẩy đầy sự khiêu khích nhìn vào căn phòng phía trước.
Mặt trời cũng đã xuống núi, Trình Tranh thấy căn phòng chìm dần vào màng đêm hắn liền thắp ngọn đèn, một tay cẩn thận cầm lấy đế đèn, một tay che chắn ngọn lửa không để gió thổi tắt đặt lên bàn cho cô, Họa Y vẫn tập trung không hề để tâm đến mọi thứ xung quanh.
” Haizzzz “
Trình Tranh ngáp một cái rồi ngồi xuống bàn bên cạnh lấy tay kê đầu thiếp đi.
Canh ba, Họa Y đã xem xét xong hết thảy sổ sách, còn lại vài quyển sổ dày bên cạnh nghiên mực, ngồi cả một ngày lưng của cô như muốn đông cứng, Họa Y đóng lại quyển sổ trong tay đặt lên trên chồng cao nhất, vươn vai một cái.
Nhìn quanh căn phòng đã thấy Trình Tranh nằm ngủ trên bàn từ lúc nào, Họa Y nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh hắn, thấy Trình Tranh đang ngủ ngon giấc không nỡ đánh thức, cô mang ít trầm hương đuổi muỗi thắp lên để gần hắn, về phòng riêng lấy qua một chiếc áo choàng dày dặn choàng lên người cho hắn, cô tỉ mỉ vén tóc đang xõa rối trên mặt Trình Tranh, rồi lại tiếp tục lao vào công việc.
Họa Y vừa ngồi vào bàn cầm lên quyển sổ thì bên cạnh Trình Tranh trở mình, xoay nghiêng gương mặt vào góc trong của bóng tối, bất giác cô giật mình ngỡ là hắn đã tỉnh giấc, quan sát một lúc lâu không thấy cử động nữa thoáng nghĩ Trình Tranh chỉ đơn thuần là đổi tư thế ngủ.
Bên kia góc khuất mà Họa Y không thể thấy, nửa nét mặt anh tuấn lộ ra sau vòng tay gối đầu hiện lên nụ cười đắc ý.
” Y Nhi….
Y Nhi “.
Chu Họa Y đang trong giấc ngủ nghe thấy tiếng gọi của một nam nhân, hơi ấm bàn tay đặt ở vai lay nhẹ, mở mắt ra là Trình Tranh đứng cạnh, hắn cười ngây ngốc chào buổi sáng.
” Y Nhi, nàng nhanh về phòng nghỉ ngơi, ta giúp Y Nhi dọn dẹp lại chỗ này “.
Họa Y đôi mắt thâm quầng, lờ đờ hỏi lại:
” Chàng có làm được không?”
” Đương nhiên là ta làm được rồi “.
Chu Họa Y không nhịn nổi cơn buồn ngủ mà che miệng ngáp một cái, rồi lững thững đi ra khỏi thư phòng nói bằng giọng mệt mỏi.
” Vậy ta giao lại cho chàng, chàng cẩn thận một chút, nếu không làm được thì để yên ở đó, sau khi thức dậy ta sẽ tự mình sắp xếp chúng.
Vương Gia, cảm ơn chàng “.
Khi chắc chắn xung quanh không còn ai dòm ngó Trình Tranh khép kín cửa thư phòng, ngồi xổm xuống sàn nhà nhặt từng quyển sổ sách xếp lại gọn gàng.
” Tham kiến Tam Vương Gia “.
Một tên hắc y xuất hiện, hành lễ cung kính trước Trình Tranh.
” Việc Bổn Vương sai ngươi điều tra đã có tin tức chưa?”
Tam Vương Gia phong thái thay đổi, đạo mạo nghiêm chỉnh hỏi tên hắc y kia.
” Hồi bẩm Vương Gia, theo như những gì thuộc hạ điều tra được Chu Họa Y tính tình nhu nhược, luôn bị mẹ con tiểu thiếp ức hiếp, nhưng xưa nay chưa từng đấu tranh giành lấy công bằng.
Quan hệ cha con giữa Chu Tướng Quân và Chu đại tiểu thư không hề khắn khít, Chu Tướng Quân luôn mặc kệ Chu Họa Y bị đối xử tệ bạc, mặc tiểu thiếp cùng nhị tiểu thư ngược đãi cô ta.
Nhưng không biết vì lý do gì, trong ngày chuẩn bị gả đến Vương Phủ Chu Họa Y lại vùng lên rất mạnh mẽ, làm náo loạn cả nhà họ Chu.”
Trình Tranh vẫn giữ nét mặt lạnh lẽo mang theo đôi phần khó hiểu:
” Chỉ trong một ngày?”
” Vâng “.
” Thật là thú vị “.
* Phải chăng là tức nước vỡ bờ, hay vốn dĩ tâm tư đã hiểm sâu nhưng giấu kín, đợi thời cơ đến, một lần đòi lại cả vốn lẫn lời?*
Hắn cười nhạt đầy hứng thú, tay vuốt ve tấm áo choàng nhung đêm qua được khoác lên người.
” Tiếp tục theo dõi, nhất cử nhất động của Chu Phủ đều phải báo cáo “.
” Vô Ưu tuân mệnh “.
Nói rồi Vô Ưu phi thân qua cửa sổ, chớp nhoáng biến mất không chút dấu vết.
Một canh giờ sau.
Chu Họa Y thức dậy, mở mắt ra đã nhìn thấy A Tô đứng ở ngoài cửa canh chừng. Nhìn thấy chủ nhân đã tỉnh A Tô nhanh chóng đến cạnh hầu hạ.
” A Tô, em đã đi đâu?”
” Tiểu thư, hôm qua Cao Gia cho người đến gọi nô tỳ về phủ, có chuyện tốt cho người “.
Nha hoàn A Tô trông có vẻ rất phấn khởi, chiếc má lúm đồng tiền cười xinh xắn với Họa Y.
” Là chuyện tốt gì?”
” Tiểu thư, lão Phu Nhân Cao Gia đưa cho em một tờ giấy, nói trong này là tất cả của hồi môn bà đã chuẩn bị cho người, có một phần là tài sản riêng mà Tướng Quân Phu Nhân gửi lại, nay tiểu thư đã lớn Lão Phu Nhân nghĩ cũng đến lúc trả lại cho người.
A Tô ngu dốt không biết chữ, chỉ thấy bên trên ghi rất nhiều chữ nên nghĩ có thể sẽ rất nhiều tài sản, em thấy vui mừng thay cho người “.
A Tô cứ như con chim se sẻ, đứng bên cạnh huyên thuyên mãi không thôi.
” Nha đầu tham lam này,
Sau này em đừng gọi ta là tiểu thư nữa, đã gả cho Tam Vương Gia rồi em nên gọi ta là Vương Phi.”
” Vâng ạ “.
Chu Họa Y cầm lấy tờ giấy trên tay đọc kỹ.
” Tài sản gồm mười mẫu ruộng ở phía Tây ngoại thành, hai mươi điền trang, ngân lượng và gấm vóc.
Ngoại tổ mẫu còn cho ta thêm mười nha hoàn, mười tùy tùng lanh lẹ.
Ngoại Tổ Phụ cho ta hai mươi tùy tùng mạnh khỏe biết chút võ công, từng là binh lính trong quân doanh của ông ấy.
Còn nói những thứ này sẽ nhanh chóng được chuyển đến.
Mong ta sống một cuộc đời vui vẻ, phu thê hòa hợp, sớm sinh quý tử.
Căn dặn ta nếu có cơ hội hãy dành chút thời gian về Cao Gia thăm họ.”
A Tô nghe thấy những thứ được ban cho Họa Y mắt sáng rực đến lóa cả tầm nhìn.
Chu Họa Y lòng mừng thầm, cô còn đang lo sợ nắm được cán của Triệu quản gia lại không đủ sức bẻ gãy nó, nhưng đúng lúc được Cao Gia cho thêm đôi cánh, còn gì bằng.
” A Tô, em sai vài người tháo vát đi làm cho ta một số chuyện “.
” Vâng, Vương Phi “.
Bên ngoài có tiếng huyên náo, tùy tùng và nha hoàn mà Cao Gia phái đến đang đứng trước cổng phủ Vương Gia, Triệu Phong đang tranh cãi với họ, có ý ngăn cản đám người kia vào Phủ. Chu Họa Y và Trình Tranh bị tiếng ồn làm cho kinh động mà bước ra xem.
” Triệu quản gia, chúng tôi là được lão Phu Nhân Cao Gia phái đến để hầu hạ Tam Vương Phi, ông không thể không cho chúng tôi vào “.
” Tam Vương Phủ không thiếu kẻ hầu người hạ, đã khiến Lão Phu Nhân nhọc lòng rồi, Tam Vương Phi sống ở đây rất tốt, tạm thời không cầm dùng thêm tùy tùng bên cạnh đâu, mời các người về cho.”
” Ông.
Triệu quản gia sao ông lại có thể ngang ngược như vậy chứ?
Dù có không cần đến chúng tôi hầu hạ thì cũng phải là Tam Vương Phi đích thân kim khẩu đuổi chúng tôi, nào tới phần ông ở đây vênh váo “.
Triệu quản gia mặt đỏ bừng tức giận trước lời nói thẳng thừng của Khanh Khanh, nữ nha hoàn gan dạ làm việc từ nhỏ trong Cao Gia.
” Hay cho một nha hoàn nhỏ bé không biết trời cao đất dày, còn dám ở đây nói lý với ta.
Không cho các ngươi vào là không cho, mau nhanh chóng rời khỏi đây đi. “
” Có chuyện gì mà ồn ào đến như vậy?”
Chu Họa Y trong bộ xiêm y tao nhã đi bên cạnh Trình Tranh bước tới, bọn họ đều cùng lúc quỳ xuống hành lễ:
” Tham kiến Vương Gia, Vương Phi “.
” Tất cả đứng lên hết đi, có chuyện gì?” Trình Tranh nói với ngữ giọng hiền lành.
” Bẩm Vương Gia, chúng nô tỳ là hồi môn được Cao Lão Phu Nhân tặng cho Vương Phi, đến đây hầu hạ, nhưng nói sao Triệu quản gia cũng một mực không cho vào phủ, còn đuổi chúng nô tỳ trở về.”
Khanh Khanh ấm ức bẩm báo mọi việc trước Trình Tranh.
Lão quản gia nhanh chóng giải thích:
” Bẩm Vương Gia, lão nô thấy trong phủ không thiếu kẻ hầu, thêm nhiều người sẽ thêm ồn ào mệt nhọc cho Vương Gia và Vương Phi, vả lại Vương Phi mấy hôm nay bận tra sổ sách tạm thời không thể coi sóc trong ngoài chu đáo, có thêm quá nhiều người sẽ thêm gánh nặng cho Vương Phi “.
” Ổ.
Vậy là quản gia đang lo lắng cho sức khỏe của ta sao?”
Chu Họa Y tiến lên hỏi bằng giọng nửa là ngạc nhiên, nửa là chế giễu.
” Lo nghĩ cho Vương Gia và Vương Phi là trách nhiệm của lão nô “.
Lão ta tỏ vẻ như đang cung kính, nhưng ánh mắt nhìn Họa Y lại đầy ý khiêu khích.
Chu Họa Y tâm tư không chút dao động, nét mặt đềm đạm hỏi xoáy Triệu quản gia.
” Thế nên ông được quyền thay ta quyết định có nhận hay không lòng tốt của nhà ngoại sao?”
” Lão nô không dám.”
” Triệu quản gia ông quả thật là không dám.”
Bị làm khó, nét mặt lão trở nên khó coi, cúi đầu không biết đường trả lời sao cho phải lý.
” Đúng lúc ta và Vương Gia lại cần thêm người hầu hạ, các ngươi vào trong cả đi “.
” Vâng, Vương Phi.”
Chu Họa Y cho phép những nha hoàn và tùy tùng vào phủ, Triệu quản gia nộ khí nghẹn lại ở yết hầu đứng nhìn đám người kia vai mang tay nải, xếp thành hàng đi vào, phía sau khệ nệ khiêng vác những hòm đồ to lớn.
” Triệu quản gia, làm phiền ông gọi tất cả gia nhân, tùy tùng trên dưới Vương Phủ tập hợp tại sân trước thư phòng, ta có việc cần phân phó “.
Chu Họa Y giữ vẻ quyền uy nói với lão ta, dụng ý là đáp trả thói cậy được Thái Tử phái đến mà hóng hách của lão.
Triệu quản gia lòng thêm hậm hực, cúi đầu nhận lệnh. Sau khi Họa Y cùng Trình Tranh rời khỏi, lão ta hướng ánh mắt tức tối mà nghiến răng nghiến lợi nhìn theo.
” Thị uy cái gì chứ, để ta xem ngươi tự đắc được bao lâu?
Một ả bị gả đi cho kẻ khờ thì được mấy phần tài giỏi. “