Cuộc gặp gỡ lẫn chuyện tình của Phàn Tinh và Cố Thiên Kỳgiống như bộ phim thần tượng tràn đầy kịch tính.
Ở trên tàu điện ngầm, nữ chính trùng hợp bắt gặp, ra tay cứugiúp cô gái bị tên đáng khinh quấy rối. Những người xung quanh lặng ngắt khôngai hỗ trợ, đến cả đương sự cũng im lặng tránh đi. Nam chính thấy việc bất bìnhlập tức ra mặt bênh vực lẽ phải, đến lúc xong việc mới biết người ta là nữ côngan đang chuẩn bị phô bày danh tính hòng trấn áp kẻ xấu.
Đôi kim đồng ngọc nữ vừa gặp đã yêu, mọi việc về sau cũngphát triển tốt đẹp hệt như bao câu chuyện tình yêu khác, trôi chảy mà ngọtngào, yêu nhau, kết hôn, rồi sinh con đẻ cái.
Vì lý do sức khoẻ, Phàn Tinh không thể đáp ứng được gánhnặng công việc. Dù trong lòng không muốn nhưng cuối cùng cô vẫn phải lựa chọnnghỉ việc.
Sau mấy năm vội vã, đứa nhỏ nhà cô đã học nói, chậm rãi lớnlên, đi nhà trẻ, vừa đáng yêu lại còn thông minh. Sự nghiệp của chồng cũng pháttriển thuận lợi, đạt được tự do tài chính ở độ tuổi 30. Tình cảm vợ chồng vôcùng hòa thuận.
Thẳng cho đến khi Phàn Tinh phát hiện sự khác thường của CốThiên Kỳ.
Vì để xác nhận suy đoán của mình, cô đã theo dõi Cố ThiênKỳ, đồng thời xem xét các hoá đơn, nhật ký trò chuyện, nhật ký hành trình củaxe, cuối cùng cũng phát hiện được sự tồn tại của kẻ thứ ba Nhạc Hiểu Văn.
Cô có ý muốn ly hôn, còn đi hỏi ý kiến luật sư, nhưng phảnhồi mà cô nhận được lại không mấy lạc quan.
Hiện tại sẽ không bàn đến những vấn đề như phân chia tài sản,mấu chốt chính là con cái, chỉ cần Cố Thiên Kỳ không chịu nhượng bộ, cô sẽ khómà tranh được quyền nuôi con. Những tình huống như vậy đã diễn ra rất nhiều,nếu như không có công tác hoặc thu nhập chênh lệch hơn đối phương thì phầnthắng sẽ rất thấp.
“Hơn nữa tôi biết, nếu như ly hôn, Cố Thiên Kỳ chắcchắn sẽ không giao đứa bé cho tôi.” Phàn Tinh nói.
“Sức khỏe tôi rất kém, đã suýt chút nữa mất mạngkhi sinh con. Bác sĩ khuyên tôi không nên sinh đứa thứ hai, để bày tỏ quyết tâmCố Thiên Kỳ đã chủ động thực hiện việc thắt ống dẫn tinh, lúc đó tôi còn rất cảm động.”
Thượng Dương: “…”
Phàn Tinh trào phúng nói: “Về sau gã ra ngoài làm xằnglàm bậy, ngược lại thành ra rất tiện, cũng sẽ không tạo ra được sinh mệnh nào nữa.”
Kim Húc nói: “Vậy tại sao em lại theo dõi Nhạc HiểuVăn?”
Phàn Tinh im lặng một lát rồi nói: “Tôi muốn nhìn mộtchút xem cô ta là người như thế nào.”
Cô quá yêu Cố Thiên Kỳ, vào thời điểm phát hiện mình bị CốThiên Kỳ phản bội, tâm lý diễn ra vô cùng phức tạp, thống hận, ghen ghét, khôngcam lòng.
“Cô ta có ngoại hình rất đẹp.” Phàn Tinh chưa từngbình luận nhiều lời về Nhạc Hiểu Văn, chỉ nói: “Nhưng tôi chỉ là không nghĩtới Cố Thiên Kỳ sẽ thích kiểu người như vậy.”
Nhạc Hiểu Văn và Phàn Tinh là hai kiểu phụ nữ hoàn toàn khácnhau.
Có lẽ điều này khiến cô càng thêm khó chấp nhận. Trong lòng ThượngDương nghĩ như vậy, cảm thấy khổ sở thay cho sự trả giá quá chân thành của cô.
Hai ngày sau khi Nhạc Hiểu Văn làm bẽ mặt tại tiệm bánh “ParisBaguette”, cô ta lại đưa ra lời phát biểu về ‘’bà nội trợtoàn chức” ở trong video ” để khiêu khích PhànTinh.
Phàn Tinh nói: “Tôi biết tôi không nên để ý đến cô ta,nhưng tôi không thể làm được. Cô ta cũng đoán rằng tôi chắc chắn sẽ không thểkhông chú ý đến. Cô ta cố tình like những bình luận đó chỉ vì muốn để cho tôi thấy. Không phải chỉ cómột mình cô ta coi thường tôi. Tất cả mọi người đều coi thường tôi, không việclàm, không thu nhập, không bạn bè, không quan hệ xã giao, mất liên lạc với xãhội, sống trong cái hạnh phúc bọt biển mà bản thân tự ảo tưởng.”
Cô dừng lại một chút rồi nói, “Tôi bị cô ta chọc chophát điên. Lúc ấy, tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất là phải dạy cho cô ta một bàihọc, cho cô ta thấy được người mà cô ta coi thường có thể làm được những gì.”
Cô mất rất nhiều thời gian công sức mới phát hiện ra đượcđiều mà Nhạc Hiểu Văn quan tâm nhất chính là việc bạn thân cũ “XuânMai” nổi tiếng hơn mình rất nhiều, ghen ghét, hoàn toàn không muốn nhắc đến.
Cô liền cố ý mua thuỷ quân nhắc tới “Xuân Mai”, Nhạc Hiểu Văn càng khôngmuốn nhắc tới bạn thân thì cô càng phải nhắc nhở Nhạc Hiểu Văn rằng “XuânMai” nổi tiếng đến mức không chỗ nào không thấy được.
Kim Húc nói: “Hiện tại tôi hỏi lại em một lần nữa, em đã sớm biết cô ta sử dụng matúy sao?”
Thượng Dương trở nên căng thẳng trong giây lát, đây là mộtvấn đề rất quan trọng.
“Đúng vậy, tôi biết.” Phàn Tinh trả lời, ánh mắtnhìn về hướng Thượng Dương, nhẹ giọng nói câu: “Xin lỗi, làm cậu thất vọng rồi.”
Thượng Dương phải cố gắng hết sức để kiềm chế nỗi buồn ậpđến, tiếp theo Kim Húc liền hỏi: “Làm sao em biết cô ta có tiền sử lạm dụng matúy?”
Phàn Tinh nói: “Con người và vạn vật trên đời… Bất cứnơi nào anh đi qua đều sẽ để lại dấu vết.”
Bất cứ nơi nào đi qua, đều sẽ để lại một dấu vết. Điều nàyđến từ Edmund Locard, cha đẻ của bằng chứng pháp y, được gọi là định luậtLocard, là một tiêu chí quan trọng của khoa học hình sự hiện đại.
Trong thời gian học tập tại Bắc Mỹ, Nhạc Hiểu Văn đã kết bạnvới một số thanh niên bất lương ở địa phương và nảy sinh rất nhiều thói hư tật xấu, trong đó cóviệc sử dụng ma túy.
Bạn trai cô ta chỉ biết cô ta đã dùng “thuốc thôngminh” để đi thi, đây là lời cô ta nói với bạn trai “mọtsách” của mình, sự tình thật sự thì không đơn giản như vậy.
“Sau khi về nước cô ta bắt đầu sự nghiệp trở thành võnghồng, cũng không thường sử dụng Facebook, vô cùng cẩn thận. Nhưng tàikhoản của cô ta rất dễ tìm. Có cô gái nào muốn nổi tiếng trên mạng mà không thích chụp ảnhtự sướng chứ?” Phàn Tinh nói. “Tôi xem bạn bè trên Facebook của cô thì tìm được vài người bạn cô ta quenlúc còn đi du học, cũng tìm được một ít ảnh chụp chung trong album mấy năm trước củabọn họ. Vốn dĩ tôi chỉ muốn tìm chút thông tin về những mối quan hệ nam nữ lằngnhằng của cô ta hồi đó, không nghĩ tới trong lúc vô ý lại phát hiện cô ta có sử dụng ma túy.”
Một đám người trẻ tuổi tụ tập hút cần xa.
Một trong số đó, có một du học sinh Hàn Quốc không cònlui tới vớiNhạc Hiểu Văn đã đăng ảnh “nhóm bạn bè” cùng chơi ma túy saukhi phê thuốc ở trên mạng xã hội.
Phàn Tinh cho biết: “Trong những bức ảnh đó, đồng tửcủa Nhạc Hiểu Văn có dấu hiệu co lại rõ ràng, biểu hiện của cô ta là trạng tháingây dạichỉ có thể xuất hiện khi sử dụng cần sa trong thời gian dài. Tôi kết luận rằngcô ta đã sử dụng ma túy thường xuyên trong mấy năm đi du học kia. Người bình thường sẽ không dễ dàngchủ động đụng đến ma túy, nhưng người đã có tiền sử sử dụng ma túy, người mắcbệnh trầm cảm nhẹ lại sẽ dễ dàng tái nghiện hơn.”
Thượng Dương: “…”
Điều này tương đương với việc cô thừa nhận mình đã có ý địnhkhiến Nhạc Hiểu Văn tái nghiện ma túy lại lần nữa.
Kim Húc nói: “Nhắm tới Xuân Mai không nhất định sẽ kíchthích khiến cô ta tái sử dụng ma túy lần nữa.”
“Phải.” Phàn Tinh nói, “Vì vậy tôi đã phảichịu đựng sự phê tởm để làm một việc khác.”
Theo nguyên văn lời thú nhận của Cố Thiên Kỳ, bởi vì gã trong thất niên chi dương(*), lực chú ý của Phàn Tinh lại đặt hết trên người đứa trẻ nên khiến gã nhất thời hồ đồ không khốngchế được mà ngoại tình với Nhạc Hiểu Văn.
(*)nôm nabên Trung Quốc cho rằng các cặp đôi bên nhau qua mốc bảy năm này tình cảm sẽphai nhạt, chán cơm thèm phở, có thể sẽ chia tay. Còn nếu qua mốc này thì sẽbên nhau vĩnh viễn
Vào thời điểm đó, sau khi Phàn Tinh muốn báo thù Nhạc HiểuVăn, cô bắt đầu hùa theo chiều ý Cố Thiên Kỳ, thậm chí còn sâu đậm hơn cả cặpvợ chồng mới cưới. Cố Thiên Kỳ cảm thấy áy náy hổ thẹn, chưa bao giờ nghĩ đến việcbỏ vợ để cưới một võng hồng, càng không nghĩ rằng Phàn Tinh lại cố tình làm vậy, làmsao có thể chống đỡ được, chỉ mấy ngày đã quên mất Nhạc Hiểu Văn.
Nhạc Hiểu Văn tình nguyện đi làm kẻ thứ ba của Cố Thiên Kỳ,thậm chí không màng đến người bạn trai đã yêu nhau mấy năm. Dù cô ta đối với CốThiên Kỳ có mấy phần thật lòng thì mục đích cuối cùng vẫn chỉ là muốn tìm chỗdựa, không muốn nỗ lực.
Những đạn mạc chạy trên màn hình thường xuyênnhắc tới “Xuân Mai”, càng khiến cho cô ta không muốn làm nữa, chỉmuốn gả cho phú ông nào đấy làm phú bà mà thôi. Nhưng Cố Thiên Kỳ cũng độtnhiên trở nên lạnh nhạt, càng ngày càng nóng nảy với cô ta.
Phàn Tinh nói: ” Ở trong video cô ta nói rằng mình cóbệnh trầm cảm, rồi bị cư dân mạng công kích. Để chứng minh mình không nói dối,cô ta đã đăng bệnh án chẩn đoán bệnh lên Weibo, nhưng thậm chí còn bị chế giễunhiều hơn, sau đó cô ta cũng không bao giờ đề cập đến nó thêm một lần nào nữa.”
Bệnh trầm cảm bị cườinhạo, sự nghiệpnổi tiếng nửa vời, người tình đột nhiên lãnh đạm.
Cộng với sự cố ý của Phàn Tinh.
Sự nghiệp lẫn cảm tình đều không được như mong muốn, dẫn tớiNhạc Hiểu Văn tái phát bệnh, rơi vào bế tắc, cuối cùng lựa chọn sử dụng ma túyđể giải tỏa.
Cũng có thể nói rằng Phàn Tinh đã có cái nhìn sâu sắc đối với tính khí của cô ta. Cách cư xửnóng nảy và thiếu nhất quán này chứng tỏ cô ta là một người theo đuổi sự thỏamãn tức thời. Cô ta thiển cận, bốc đồng, thực dụng, rất dễ bị khơi mào nhữngcảm xúc tiêu cực.
“Đây có phải làkết quả em mong muốn không?” Kim Húc chuyển câu hỏi, tiến vào vấn đề quyếtđịnh: “Cố Thiên Kỳ đã trở thành kẻ sát hại Nhạc Hiểu Văn, ở đây em đã làngười chiến thắng lớn nhất.”
Đôi mắt Phàn Tinh hơi hơi mở to chút, bi thương mà nhìn vềphía người hỏi ra câu hỏi này, nói: “Thật ra tôi rất muốn hỏi một vấn đề. Công anKim, ở trong mắt anh tôi rốt cuộc là người thế nào?”
Kim Húc ngẩn ra.
Lúc này không phải lúc thích hợp để Thượng Dương mở miệngchen vào, trong lòng vừa thấy khó xử, vừa thấy xấu hổ.
“Trong ấn tượng của tôi, em là một người tốt.” Sau mộtkhoảng thời gian ngắn suy nghĩ, Kim Húc trả lời.
Hiện tại ai cần anh phát thẻ người tốt hả? Trong lòng Thượng Dương sụp đổ nghĩ.
Nhìn biểu hiện của Phàn Tinh, có lẽ cũng là một loại hoạtđộng tâm lý như vậy.
Kim Húc nói tiếp: “Nếu bây giờ chúng ta chuyển đổi vaitrò, em nhất định sẽ tìm ra sự thật, còn sẽ làm tốt hơn tôi. Nếu năm đó emkhông từ chức, em sẽ là một công an tốt.”
Thượng Dương không nhịn được gật đầu, thầm chấp nhận. PhànTinh rời khỏi cương vị nhiều năm, vậy mà sức quan sát và lực hành động vẫn cònsắc bén như thế, cô rất có thiên phú làm công an.
Phàn Tinh rũ mắt rồi sau đó cười cười, nói: “Anh khônghiểu tôi, thật ra tôi cũng không hiểu gì về anh… Thôi bỏ đi.”
Cô nhìn chiếc điện thoại vẫn đang ghi âm trên bàn, ngẩngđầu, nghiêm mặt trả lời: “Tôi đã từng ám chỉ với Cố Thiên Kỳ, hy vọngrằng gã có thể giết chết tình nhân của mình.”
Thượng Dương và Kim Húc bị đáp án này làm cho đồng thời chấn động.
“Tôi đã nghĩ điều đó sẽ không xảy ra.” Phàn Tinhdừng lại vài giây rồi nói: “Thực ra, tôi biết mình không thể trốn thoát.Ngay cả khi không có bằng chứng và không thể xử phạt tôi, lương tâmcủa tôi vẫn sẽbị tra tấn đến chết.”
Thượng Dương hỏi: “Ám chỉ… Tức là thế nào?”
Kim Húc hỏi tiếp: “Là em dạy Cố Thiên Kỳ dùng axitclohidric để hòa tan thi thể sao?”
Phàn Tinh nói: “Đúng vậy, tôi không chỉ dạy loại này màcòn kể cho gã nghe một vài vụ án, những người đàn ông lạc lối vìmuốn cứu vớt hôn nhân của bản thân đã giết chết tình nhân thế nào, tiêu hủy xác ra sao.”
Thượng Dương: “…”
“Cố Thiên Kỳ tìm axit clohidric để hoà tan thi thể làbởi vì nghe xong mấy vụ án em kể?” Kim Húc nói.
“Phải, tôi đã nói một số vụ án, có tách rời, có chôn xác.Tất cả đều là những vụ án có thật xảy ra ở nhiều nước trên thế giới. Khi nóiđến trường hợp axit clohydric đậm đặc, gã lại không tin, nói loại thùng nào có thể chứa nhiều axit clohiđric có tính ănmòn caonhư vậy, làm sao có thể làm được chứ? Ngoài miệng nói không tin nhưnglại lên mạng tra xét.” Phàn Tinh nói: “Tôi nghĩ gã sẽ xem mấy bài báoviết về vụán, sau đó, tôi xem lại lịch sử thì nhìn thấy gã tra là động vật 45 kg cần phải bao nhiêu axit clohydric đểhòa tan.”
Kim Húc nói: “Em ám chỉ thành công, gã động lòng.”
Ít nhất là khi tìm hiểu, Cố Thiên Kỳ thật sự có ý đó. Chỉ sợkhông phải nhất thời.
Phàn Tinh nói: “Đúng vậy, tôi đã vô cùng sợ hãi. Ngaylúc đó, tôi đột nhiên thanh tỉnh. Tôi tự hỏi chính mình: Mày có biết mình đanglàm gì không? Mày có nhớ mình đã từng làm công việc gì không?”
Trong lòng cô vẫn còn sự thiêng liêng, lương tâm của nghềnghiệp.
Đây cũng là cơ sở để Thượng Dương thuyết phục cô thú nhậnmọi chuyện.
‘’ Lúc đó CốThiên Kỳ có phản ứng gì?’’Kim Húc hỏi
‘’Tôi nghĩgã cũng không nghĩ tới mình sẽ đi tìm kiếm loại vấn đề đó, có lẽ trong nháy mắtđó gã cũng sợ hãi. Sau đó tôi cắt đứt chủ đề này, cũng muốn chấm dứt luôn mấysuy nghĩ đen tối kia.’’Phàn Tinh nói: ‘’Lúc ấy tôi nghĩ, tôi và gã hẳn nên phảisuy nghĩ cho thật kỹ, rốt cuộc chúng tôi muốn làm gì, muốn được cái gì.’’
“Sau đó thì sao? Em cẩn thận suy nghĩ lại sao?” Kim Húc nói.
“Không có, tôi từ bỏ suy nghĩ. Bắt đầu từ hôm ấy, tôikhông tiếp tục bình luận nữa, cũng không tiếp tục chú ý đến Nhạc Hiểu Văn, không hề miễn cưỡngbản thân ứng phó với Cố Thiên Kỳ nữa.” Phàn Tinh nói.
“Càng về sau, tôi thấy mình không còn ghê tởm gãnữa. Tôi đồng tình với gã, giống như đồng tình với một người xa lạ. Không biếtmình muốn cái gì, cứ làm xằng làm bậy, thật sự đáng thương. Tôi nghĩ ngược lại mìnhcứ ly hôn, nếu gã nhất quyết muốn có con, tôi sẽ giao luôn con cho gã.”
Đây có lẽ chính là biểu hiện của việc chết tâm trong truyềnthuyết a? Thượng Dương, người chưa từng bị tổn thương tình cảm, nghĩ thầm.
Vẻ mặt Kim Húc có phần ngoài ý muốn, lại có điểm hoài nghi,nhưng không biết nên hỏi như thế nào. Hắn cũng đã nhận ra, thời điểm hắn hoàinghi Phàn Tinh, cảm xúc mâu thuẫn của Phàn Tinh sẽ vô cùng mãnh liệt.
Thượng Dương hiểu ra, vì thế đến anh hỏi Phàn Tinh: “Sư tỷ, chị nói nhưvậy, lúc ấy xemnhư chị đã nghĩ thông rồi sao?”
Phàn Tinh nói: “Có lẽ. Tôi muốn dành thời gian cho chamẹ, muốn về quê để tìm một công việc mới. Bắt đầu lại một cuộc sống mới, chậm rãi nghĩ, nghĩkỹ càng, ngẫm lại xem tôi rốt cuộc là ai, là mẹ, là vợ… Hay là chính tôi.”
Cô nhìn Thượng Dương, lại nhìn về phía Kim Húc, nói:”Ngày đó trên máy bay gặp được anh, tôi vốn đang trở về để ngả bài vớicha mẹ của mình, nói với bọn họ tôi muốn ly hôn, sắp phải về nhờ cậy bọnhọ. Không nghĩ tới, sẽ gặp được anh.”
Thượng Dương: “…”
Ngày hôm ấy cô giống như người thật hạnh phúc, đối với việcgặp lại tình đầu nhiều nămxa cách,biểu hiện như thể mọi thứ của mình đều đang rất tốt đẹp.
Chuyến bay xuyên qua tầng mây, cô chìm đắm trong giấc mộngkhông hề muốn tỉnh lại.