Vào thời điểm muốnbuông xuống hết thảy để bắt đầu cuộc sống mới thì gặp lại mối tình đầu, chắc hẳn khi ấy Phàn Tinh đã vôcùng đau khổ.
Cô nhất định khôngmuốn mất mặt trước Kim Húc, không muốn thừa nhận bản thân đau khổ, hơn nữa có lẽsẽ trở thành vết nhơ. Tất cả đều là việc thường tình của con người.
Thượng Dương thởdài, vấn đề này nên giải quyết như thế nào đây?
Dựa vào kiến thứctư pháp nửa vời của anh, ngoại trừ việc thuê thủy quân bình luận có hơi tráipháp luật thì thật ra những hành động mà Phàn Tinh làm cũng không đủ để cấu thành phạm tội được.
Rốt cuộc… Có lẽ…May mắn là tình huống tốt hơn nhiều so với dự đoán.
“Lúc ở trênmáy bay, em không biết gì về việc Nhạc Hiểu Văn mất tích sao?” Kim Húcnói.
Thương Dương khôngngờ rằng cuộc thẩm vấn đặc biệt này vẫn chưa kết thúc, phản ứng chậm mất nửa nhịp.
Mấy ngày nay, sựkiện võng hồng “Nhạc Hiểu Văn” mất tích đã trở thành tiêu điểm củainternet, loạn đến ồn ào huyên náo. Toàn dân hóng hớt, nghi phạm chủ chốt của mấy “Holmes” và cư dân mạng chính là bạntrai của võnghồng kia.
“Biết, trên mạngđâu đâu cũng là tin tức ấy, tôi làm sao có thể không biết được.” Phàn Tinhnói.
“Em đủ bình tĩnh mà một chút cũngkhông nghi ngờ Cố Thiên Kỳ sao?” Kim Húc nói.
“Tôi còn tưởngrằng chính là docậu bạntrai đã giết cô ta. Dù sao con thỏ hiền mấy khi nóng nảy cũng sẽ cắn người, dựavào những gì cô ta làm…” Phàn Tinh cảm thấy có chút đồng tình với bạn traichân chính của Nhạc Hiểu Văn, nói: “Tôi cho rằng người thành thật đó bị bắtnạt tàn nhẫn, cho nên nhấtthời không nhịn được…”
Kim Húc nghi ngờnhìn cô.
Thượng Dương cũngnhận thấy thái độ không tin tưởng của hắn đối với Phàn Tinh, cho dù hiểu rằngđây là thói quen nghề nghiệp, nhưng xét về mặt tình cảm thì thái độ này ít nhiều sẽ khiến cho PhànTinh cảm thấy có phần hơi tổnthương.
Quả thật Phàn Tinhcũng biểu hiện như vậy, cô gần như không hề giao tiếp ánh mắt với Kim Húc mà chỉtình nguyện đối diện với Thượng Dương.
Lúc này mới trả lờivấn đề của Kim Húc, giọng điệu có vài phần lạnh lùng: “Lúc đó, báo cáo của công an chỉ nói rằngNhạc Hiểu Văn đã mất tích, không hề công khai vấn đề thi thể cô ta bị hoà tan.Đương nhiên tôi sẽ không nghĩ tới là Cố Thiên Kỳ giết người.”
Kim Húc hỏi:”Cố Thiên Kỳ không có gì kỳ lạ sao?”
Phàn Tinh nói:”Mấy ngày đó, tôi hầu như khônggặp gã, tâm trí cũng không nghĩ đến, cho nên mới không phát hiện ra điềugì.”
Thượng Quan Dươnggật đầu với Kim Húc, ý là: Tình huống mà Tổ Chuyên Án nắm giữ cũng là như vậy.
Vào đêm xảy ra vụán, mãi đến sáng sớm Cố Thiên Kỳ mới về nhà, Phàn Tinh vì ngủ sớm nên khôngnhìn thấy gã.
Đến sáng hôm sau,Phàn Tinh đưa con đi học, Cố Thiên Kỳ mới thức dậy ra ngoài.
Những ngày tiếptheo, gã đi sớm về muộn với lý do bận công việc, nhưng thực chất là đi xử lýhòa tan thi thể theo từng đợt. Trong mấy ngày không gặp mặt Phàn Tinh.
Đây không chỉ là lờinói một chiều của Phàn Tinh, màlờithú nhận của Cố Thiên Kỳ và lời khai của người trông trẻ đều như vậy.
Phàn Tinh kể:”Ngày đó khi xuống máy bay, anh nhận cuộc điện thoại, sau đó mới nói vớitôi biết việc CốThiên Kỳ bị tình nghi là tội phạm giết người, còn sử dụng axit clohidric để hòa tan xác, yêu cầu tôi phối hợpđiều tra. Anh chưa nói xong tôi đã biết thủ pháp này chỉ có thể là gã.”
Người bình thườngsẽ không bao giờ nghĩ tới việc dùng axit clohydric đậm đặc để hòa tan xác chết, Cố Thiên Kỳ cóthể nghĩ đến là do trước đây không lâu đã từng được nghe cô giảng giải về vụ áncó thật ở nước ngoài, lúc ấy cô kể lại còn cố tình ám chỉ, dẫn đường gã.
“Tôi không ngờgã sẽ làm như vậy thật, rõ ràng tôi đã buông bỏ tất cả căm hận, từ bỏ kế hoạchtrả thù… Ta thật sự không nghĩ tới.” Phàn Tinh cúi đầu, hai bàn tay đan lại vớinhau.
Kim Húc hỏi:”Vậy nên em che giấu toàn bộ sự thật là vì sợ bị cảnh sát nghi ngờ sao?”
“Cố Thiên Kỳkhông ra được.Tôi biết rõ loại vụ án này sẽ bị xửnhư thế nào.” Phàn Tinh đáp: “Tôi cũng biết mình đã phạm tội gì. Xúigiục giết người cũng cùng một tộitrạng với hung thủ giết người… Gã và tôi có bị trừng phạtcũng là đúng, nhưng còn đứa trẻ thì sao?”
Bấy giờ những giọtnước mắt cô nín nhịn đã lâu rốt cuộc đã rơi xuống.
Bên bị xúi giục vàbên tiếp tay sẽ phải chịu trách nhiệm ngang nhau, Phàn Tinh đã từng dạy CốThiên Kỳ cách giết tình nhân, cũng như phương pháp tiêu hủy xác chết để che lấptội ác của mình.
Nếu bị kết tội, côsẽ phải chịu trách nhiệm hình sự nghiêm khắc.
Tình huống hiện tạicó chút đặc thù, bản thân cô không cố ý, cô cũng đã ngừng ám chỉ Cố Thiên Kỳ mộttháng trước khi xảy ra sự việc.
Tất nhiên, việcxác định cụ thể phải được giao cho cơ quan công tố và tòa án.
Thượng Dương đưakhăn giấy cho cô, thấp giọng an ủi vài câu.
Anh không nói rằnganh cảm thấy việc này chưa chắc sẽ bị kết án vì tội xúi giục giết người, đâykhông phải điều anh nên nói.
“Được rồi.”Kim Húc liếc mắt nhìn điện thoại đang ghi âm, vì muốn làm đến nơi đến chốn màcòn đặc biệt nói ra lời kết thúc: “Vậy là đến đây mọi việc cơ bản đều đã rõ ràng rồi.”
Sau đó hắn tắt ghiâm đi.
Việc đầu tiên Thương Dương nghĩ là sao lại có cảm giác nghithức thế này?
Sau đó, anh nhậnra Kim Húc có thể có còn những điều khác muốn nói, hắn không muốn bị ghi âm,cũng không muốn bị những người trong Tổ Chuyên Án nghe thấy.
Sẽ là cái gì đây?
“Cố Thiên Kỳkhông khai ra em”.Kim Húc nói với Phàn Tinh vẫn còn đang khóc.
Thương Dương tặnganh một cái liếc mang ý nhắc nhở, để cho sư tỷ khóc cho xong rồi ổn địnhtâm trạng cái đã.
Hắn không nghetheo chỉ thị của cấp trên, tiếp tục nói: “Cố Thiên Kỳ là một người đàn ôngthông minh. Lúc ấy dù gã không nghĩ đến tại sao mình lại bịcông an thẩm vấn lâu như vậy, sau đó cẩn thận ngồi suy nghĩ lại cũng hiểu được.”
Phàn Tinh ngẩng đầulên nhìn hắn, hai mắt không tự chủ được rưng rưng, ánh mắt mờ mịt, không hiểu hắnđang nói cái gì.
Kim Húc nói:” Hiện tại nhất định gã đã hiểu rõ. Hoá ra vợ gã đã sớm biết việc gã ngoạitình, nói vớigã về những vụ án đấycũng không phải là bắn tên không có đích đến. Nhưng lâunhư vậy rồi gã vẫn không nhận việc này có liên quan với em, kiên trì nói là từ phim điện ảnh, tiểu thuyết,xem được trong tin tức. Tôi tò mò không biết gã nghĩ gì trong đầu?”
Phàn Tinh nói:”Là cha mẹ sẽ luôn nghĩ cho con cái.”
Kim Húc gật đầu,coi như đồng ý với câu này.
Thượng Dương: ?
Anh cảm giác dườngnhư ở giây phút này Kim Húc và Phàn Tinh đã đạt được nhận thức chung nào đó,nhưng cảm giác này quá ngắn ngủi, chỉ lướt qua trong nháy mắt.
Điều đó khiến anhhoài nghi liệu có phải mình bị ảo giác không.
Sau đó, công an địaphương liên lạc với Kim Húc, nói rằng bọn họ đã kết nối với phía Tổ Chuyên Án Bắc Kinh, nên đến để sắp xếp cho PhànTinh cùng trở lại Bắc Kinh vào tối nay để điều tra thêm.
Đây cũng là ngườiquen, là vị công an đã từng gặp ở sân bay.
“Xe công vụđang đợi ở gần đây.” Kim Húc tắt điện thoại hỏi Phàn Tinh: “Em có muốnvề nhà trước báo một tiếng với cha mẹ và con của mình không? Việc này cóthể châm chước.”
Phàn Tinh đáp:”Cảm ơn.”
Sau đó nói với ThượngDương: “Xin lỗi, tôi không phải là một sư tỷ tốt.”
Thượng Dương:”…”
Phàn Tinh cười cườivới anh không nói nữa, đứng dậy mặc kệ hai người bọn họ nhanh chóng đi rangoài.
Ngoài cửa sổ xecông vụ từ từ đi tới, đậu ở bậc thang trước cửa.
Kim Húc và ThượngDương cùng đi ra, chuyển giao Phàn Tinhcho công an phụ trách.
“Sư tỷ… bảo trọng.” Cuốicùng Thượng Quan Dương nói với Phàn Tinh.
Kim Húc nói ngắn gọnvài câu với công an, nhờ bọn họ đưa Phàn Tinh về nhà một chuyến. Vị công an nàycó phần hiểu biết đối với vụ án, tỏ vẻ hiểu rồi, gật đầu nhận lời.
Xe công vụ rời đitừ trước cửa nhà hàng.
Thượng Dương nhìntheo hướng nó đi xa, một lúc lâu không nói chuyện.
Sắc trời đã tối,việc xe công vụ đến và đi trong đêm cũng không khơi dậy sự chú ý quá mức của ngườikhác.
Trong thế giới giốngnhư kính vạn hoa này, mỗi giây phút đều xảy ra đủ loại sự kiện, bi thảm, nghịchlý, hoang tàn, tuyệt vọng…
Mọi người nghỉchân dừng lại nhìn xem náo nhiệt, coi như là câu chuyện để bàn tán vài câu, cólẽ sẽ có phần đồng tình thương cảm, nhưng cũng sẽ nhanh chóng quên đithôi, việc này dù là vui buồn hay đau xót cũng chẳng liên quan gì đến bọn họ cả.
“Chúng tacũng đi thôi.” Kim Húc nói.
“Anh nghĩ sư tỷ sẽ bị kết án như thếnào?” Thượng Dương lo lắng.
Kim Húc nói:”Kết án? Em về Bắc Kinh không được mấy ngày là đã có thể mời cô ấy ăncơm rồi.”
Thượng Dương:”Anh có ý gì!?”
“Trước tiêntìm chỗ ăn một chút.” Kim Húc nhìn về phía nhà hàng Pháp sang trọng phíasau, nói: “Không tính chỗ này, anh phải để dành tiền cưới vợ nữa.”
Hắn vẫy tay bắtxe, nhét chủ nhiệm Thượngđang một bụng 10 vạn câu hỏi vì sao vào bên trong.
Ở trước mặt tài xế,Thương Dương không thể hỏi thêm về vụ án được nữa.
Mãi đến khi ngồivào bàn ăn, đợi Kim Húc gọi đồ ăn xong, sau khi người phục vụ rời đi, anhmới hỏi: “Ý anh là sao? Anh nghĩ sư tỷ sẽ không phải truy cứu trách nhiệmsao?”
“Cô ấy có trách nhiệmgì? Cô ấy che giấu một chút thông tin nhỏ nhặt với công an, mua thủy quân bìnhluận trong bài võng hồng, tất cả đều là những vấn đề nhỏ chỉ cần phê bình giáo dục mà thôi.” Kim Húc nói:”Tội tiếp tay mới thựchiện được một nửa đã dừng lại. Về cơ bản thì không đủ để kếttội.”
Thượng Dương nói:”Nhưng…”
Những điều Kim Húcnói đều phù hợp với những gì anh nghĩ, nhưng anh luôn cảm thấy có điều gì đókhông ổn.
“Anh phát hiệncái gì, còn không mau nói rađi?” Anh nhanh chóng hiểu ra.
Là do thái độ củaKim Húc. Rõ ràng sự thật ở ngay trước mắt nhưng hắn lại có biểu hiện rất mơ hồ.
‘’Không có phát hiện gì cả,’’Kim Húc lại nói:’’ Khi côấy trả lời câu hỏi của anh, em cũng ở đó, tình huống anh biết được cũng khôngcó khác gì em đâu.’’
Thượng Dương nói:”Anh như vậy em sẽcầnphải trở mặt đấy.”
Kim Húc:”…”
Cuối cùng hắn nói:”Thật ra cũng không có gì. Chỉ là sợ nếu nói ra, em sẽ có gánh nặng tâm lý thôi.”
Thượng Dương nói:”Anh không nói ra em mới có gánh nặng đó.”
Kim Húc nói:”Đầu tiên, nhất định là do em đánh lá bài tình cảm rất hay, cho nên mới khiến Phàn Tinh cảmđộng bằng lòng nói ra sự thật… Nhưng lại có một tiền đề ẩn.”
Thượng Dương:”?”
Kim Húc nói:”Từ những tin tức chúng ta tiết lộ, cô ấy biết Cố Thiên Kỳ đã sử dụng matúy rồi lỡ tay giết chết Nhạc Hiểu Văn.”
Thượng Dương khônghiểu lắm, hỏi: “Vậy thì sao?”
“Vì vậy.”Kim Húc nói: “Cô ấy biết ngay cả khi cô ấy có thừa nhận tất cả nhữnggì mình đã làm, cô ấy vẫn sẽ không phải chịu trách nhiệm hình sự. Bởi vì cái chếtcủa Nhạc Hiểu Văn là một tai nạn. Cái gọi là sự xúi giục của cô ấy đối với CốThiên Kỳ sẽ không được thành lập.”
Thượng Dương:” Hình như suy đoán của anh có chút tối tăm quá rồi…?”
Kim Húc nói:”Em cứ coi như anh tối tăm đi. Vốn dĩ anh cũng không muốn nói cho em biết.”
Thượng Dương:”…”
Anh và Kim Húckhông thể đạt được ý nghĩ chung về vấn đề này. Điều này được quyết định bởikinh nghiệm, trải nghiệm và tính cách của bọn họ.
Trong hoàn cảnhtương tự không có cơ sở thực tế, anh vẫn sẵn sàng tin vào chân, thiện, mỹ trongbản chất con người. Còn Kim Húc sẽ luôn nghi ngờ chân, thiện, mỹ không thể chứngminh được.
Trên thực tế liệuPhàn Tinh có phải dựa vào một động cơ nào đó trái ngược mới có thể tin tưởng đưara lựa chọn ấy?
Mỗi người một ý,tùy thuộc vào điều bạn tin tưởng.
“Em tin tưởngcái nhìn của mình.” Thượng Dương nói: “Em nghĩ sư tỷ không xấu như anh nghĩ đâu.”
Rõ ràng Kim Húckhông muốn tranh cãi về vấn đề này, thản nhiên đáp: “Ý kiến của em khôngsai, anh chỉ là bệnh nghề nghiệpthôi. Hơn nữa, công an điều tra và quan tòa phán án vẫn cần phải xem bằng chứng. Khả năngPhàn Tinh thoát tội là rấtcao.”
Thượng Dương:”…”
Anh cúi đầu im lặngsuy nghĩ hồi lâu, sau khi người phục vụ dọn hết món này đến món khác, anh mớinói: “Nếu được như vậy, em mừng cho chị ấy.”
Anh chấp nhận tin vào niềm tin củamình dành cho Phàn Tinh.
Đây không phải làsự tin tưởng vào bản thân Phàn Tinh, mà là sự nể phục với nữ công an đã rời bỏ công việc nhiềunăm nhưng vẫn kính nghiệp.
“Điều này rấtquan trọng.” Thượng Dương nói với Kim Húc. “Thực ra, cảm giác tin tưởngban đầu của em đối với anh là từ chức nghiệp.”
Kim Húc tò mò hỏi:”Từ khi nào em cho rằng anh đáng tin?”
Thượng Dương nói:”Rất lâu trước đây. Anh có nhớ khi anh vừa bước vào đợt huấn luyện quân sựnăm đầu tiên? Khi mọi người giới thiệu về bản thân, anh đã nói lý tưởng duy nhấtcủa anh chính là trở thành công an. Nếu anh không thể trở thành công an, anhkhông biết anh có thể làm gì khác.”
Kim Húc nói:”Từ khi đó đã thấy anh đẹp trai à? Sớm nói em có khí chất đó, anh cũng cảm thấy em là thâm quỹ* mà.”
(*) * thâm quỹ 深柜- chỉ những người không nhận ra mình là người đồng tính hoặc không chịu thừa nhậnmình là đồng tính.
Thượng Dương nói:”Anh thiếu đòn à? Em đang nói chuyện đó sao?”
” Cái đó emnên tự hỏi chính mìnhđi. Những gì anh nói hơn mười năm trước mà em vẫn nhớ rõ như vậy.”Kim Húc có chút tự đắc nói: “Hiện tại không thay đổi. Nếu không để cho anh làmcông an, anh cũng khôngbiết mình có thể làm cáigì.”
Nghe Kim Húc nóiThượng Dương suýt chút nữa đã nghi ngờ mình thực sự là một thâm quỹ. Nghĩ lại liền biết khôngcó khả năng đó.Không giống Kim Húc, anh thuộc dạng cái gì cũng không hiểu. Nếu lúc ấy có xu hướngđồng tính, làm sao có thể đến lúc này mới thoát kiếp độc thân chứ?
“Sau này, chodù không thích anh cho lắm.” Thượng Dương dứt khoát nói, “Em vẫn luôncho rằng rất đángtin… Những người coi công an là lý tưởng, đồng tình với sự thiêng liêng của nghềnày thìkhông phải là tiểu nhân tối tămđâu.”
Kim Húc:”…”
“Lãnh đạo, em thuyết phục được anhrồi đấy.”
Nhưng Thượng Dươngkhông muốn thuyết phục hắn từ bỏ chút nghi ngờ cuối cùng về Phàn Tinh, anh chỉmuốn bày tỏ suy nghĩ của mình với hắn.
Nghe hắn nói như vậy,cũng có một chút vui vẻ.
Cùng tần số và sựcộng hưởng trong suy nghĩchính là phần cảm động nhất của tình yêu.
Sự việc của Phàn Tinh đã được giải quyết, nhữnggì bọn họcó thể làm đã kết thúc, kết quả cuối cùng không còn thuộc phạm vi nhiệm vụ vàquyền hạn của bọnhọ nữa rồi.
“Cơm nướcxong đi mua chút đồ đi.”Thượng Dươngnhẹ nhàng nói.
“Mua cho anhsao? Anh không cần đâu.”Kim Húc nói: “Muốn trở về làm người yêu. Muốn… được lãnh đạo khen thưởng.”
“Được.”Thương Dương hào phóng đồng ý, nói: “Mua đồ nhanh chóng, không chậm trễ.”
Kim Húc giả bộ tòmò: “Ồ, vậy thì em nghĩ anh muốn phần thưởng gì nào?”
“Em không biết.”Không ngờ Thượng Dương nhanh chóng học xấu, khả năng tiếp thu đột nhiên tănglên rất nhiều, nghiêm túc nói những lời suồng sã hơn: “Dù sao em cũng hếtđau họng rồi.”
Kim Húc càng thêmkhẩn trương: “Em định mua cái gì thế? Em không mua không được sao?”
Sau nửa giờ, cảhai chọn đồ ở trong trung tâmthương mại xong, thanh toán, hai người bước từ trong cửa hàng ra.
Kim Húc cầm hộp lớnnhíu mày: “Thứ này mạ vàng sao? Giá tận hơn một nghìn tệ?”
Lại nói: “Nómới 6 tuổi, có thể chơi được không?”
Thượng Dương nói:“Ở trên máy bay nó từng nóithích nhất bộ ghép hình đua xe, mẹ nó không tin nó sẽ ghép được, cho nên không mua cho nó.”
Hộp đồ chơi xếp hình này là để tặng cho contrai của Phàn Tinh.
Kim Húc im lặng,không tiếp tục rối rắm xem đứa nhỏ có thể chơi hay không.
Nhưng hắn thật sựkhông thể hiều được giá của hộpđồ chơi xếp hình này, tại sao cái này lại có đắt như vậy nhỉ?
Hắn thay đổi quan điểm:”Đối với một đứa trẻ nhỏ như vậy, thì có doanh nghiệp sản xuấtđồ chơi đắt tiền như này cho chúng, thảo nào thanh niên thành phố không muốn kếthôn sinh con, rau hẹ đều phải cắt cho mấy đứa nhỏ này.”
“Có phải em rấtthích trẻ con không?” Kim Húc nói: “Vào ngày anh đón em, lúc đó thấy em đi ra với haingười bọn họ,trong tay ôm đứa trẻ. Trông giống như một gia đình ba người vậy.”
Thượng Dương kỳquái nhìn hắn, nói: “Thích con non cùng loài giống như là một loại bảnnăng, anh muốn nói gì?”
Kim Húc nói:”Không có chuyện gì. Anh không có bản năng này, con nít quá ồn ào.”
Thượng Dương nói:”Anh không cần quanh co lòng vòng. Cứ nói thẳng đi, có phải muốn hỏi xem emcó từng nghĩ sẽ trở thành ba ba haykhông?”
Kim Húc có ý này,nói: “Em đã nghĩ tới à?”
“Trước đây emcũng từng nghĩ đến”, Thượng Dương nói: “Em nghĩ đến việc kết hôn, vềviệc sẽ trở thành ba ba thế nào. Vừa rồi anh đúng, việc nuôi dạy một đứa trẻ cầnrất nhiều tiền bạc và sức lực, còn phải bỏ ra rất nhiều tình yêu. Nhưng con cáilà lẽ tự nhiên. Món quà do quy luật mang lại, nếu nó đến mà từ chối nó thì cũng là từ chối cả thế giới rồi còn gì.”
Kim Húc:”…”
Thượng Dương nhìnsắc mặt của hắn, cuối cùng nói: “Hiện tại nói cái này cũng vô dụng, emcong rồi.”
Kim Húc nói:”Vậy em có cảm thấy tiếc nuối không?”
“Tạm thờikhông cảm thấy.”
Thương Dương khôngđịnh nói những lời sáo rỗng hoa mỹ, thành thật nói: “Ai biết được chuyệngì sẽ xảy ra trong tương lai? Có lẽ trong tương lai, khoa học kỹ thuật sẽ pháttriển như vũ bão, đàn ôngcũng sẽ sinh được con. Nhưng có con khổ lắm, hồi cấp 3nghe mẹ em kểvề nỗi đau đớn khi sinh con, bà đau đẻ em cả đêm, nói đầu em to quá. Nếu tươnglai đàn ông thật sự có thể sinh con, em cũng không dám thử đâu.”
“Nếu ngày đóđến, đời sau anh sẽ tốtlắm.” Kim Húc nói.
Thượng Dương khôngkhỏi bật cười.
Kim Húc cho rằnganh không cho là thật,nói: “Không đùa với em, nếu có thể sinh anh muốn em sinh một đứa.”
Thượng Dương nói:”Em biết anh rất nghiêm túc. Em chỉ muốn nói với anh rằng so với đứa trẻ, thì tình yêu càng là món quà có xác xuất đạt được thấp hơn.”
Quy luật tự nhiênsẽ cho hầu hết mọi người cócơhội sinh sôi nảy nở,nhưng tình yêu thì không, nó không nằm trong quy luật.
So với đứa con, nólà càng thêm đángtrân quý hơn.
Kim Húc kinh ngạcdừng lại.
Thượng Dương tiếnlên hai bước, sau đó xoay người nói: “Sao thế?”
“Giữa chúng ta đã là tình yêu sao?”Kim Húc đứng dưới ánh đèn ở hành lang trung tâm thương mại, không che giấu được khẩn trương hỏi:”Em yêu anh à? Không… Em chưa bao giờ nói thế.”
Thượng Dương xoayngười, tiếp tục bước về phía trước, xa xa ném lại một câu: “Chờ anh nóitrước. Bộ lãnh đạokhông cần mặt mũi sao?”