Ở khách sạn , gặp mấy vị khách khó tính hoặc hay gây sự vô cớ là điều bình thường . Nhưng Ôn Điềm cũng đi quá lâu với mọi khi rồi , bây giờ nhìn ra ngoài kia lại thấy hình như cô ấy đang bị bắt nạt .
Huỳnh Hứa Giai ra bên ngoài , thấy tình hình rất căng thẳng .
Cô đi đến chỗ Ôn Điềm , cô ấy cúi gằm mặt xuống , đôi mắt hơi đỏ hoe .
– “ Sao vậy , nói cho mình biết có chuyện gì “ . Huỳnh Hứa Giai xoa lưng an ủi .
– “ Cô ta là bạn của cô sao , nếu thế thì sai cô ta quỳ xuống xin lỗi tôi là được . “ . Giọng nói đầy ngạo mạn của kẻ ngồi trên xe nói với cô ấy .
– Không cần , tôi quỳ là được chứ gì .
Ôn Điềm còn định quỳ xuống đã bị Huỳnh Hứa Giai ngăn lại , đi đến chỗ tên đó hỏi :
– Rốt cuộc bạn tôi đã làm gì đến nỗi phải quỳ trước mặt bao nhiêu người vậy chứ .
Hắn ta vẻ mặt dương dương tự đắc như bản thân mình chẳng làm gì sai :
– Tôi muốn đậu xe ở đây xem bà ta là đang bị thương thật hay giả nhưng cô ta lại đi đến trách cứ tôi .
Huỳnh Hứa Giai nghe câu trả lời như vậy liền cạn ngôn , sao trên đời này lại có loại người đó được chứ . Đúng là có tiền là muốn làm gì cũng được mà .
– Ôn Điềm , cậu mau đỡ bà ấy dứng dậy đi . Tên này cứ để cho tớ .
Cô lùi ra xa , mỉm cười nhìn tên công tử nhà giàu đó . Nhanh chóng cởi chiếc giày cao gót ở chân ra trực tiếp phi vào tên đó , biết trước hắn sẽ hạ kính lên cho nên Huỳnh Hứa Giai mãn nguyện nhìn chiếc cửa kính vỡ tan tành .
Tuy không liên quan trực tiếp đến cánh tay bị thương kia nhưng cô cảm tưởng như sức tay còn lại bị ảnh hưởng không ít .
– “ Cô . . . Cô điên rồi sao , cô biết tôi là ai không “ . Hắn ta bị doạ đến mức tim đập chân run , cũng may vừa rồi còn tránh kịp nếu không nhan sắc này đi tong rồi .
Huỳnh Hứa Giai chống tay cạnh sườn :
– Tôi năm nay hơn 25 tuổi rồi mà không biết cậu là ai , chỉ biết cậu đáng tuổi em tôi . Gọi chị là vừa đi em trai à .
Cô quay mặt muốn rời đi , lại bị hắn ta muốn túm lại rất may mà tránh né được . Nhưng cô lại không để ý đến hắn ta muốn tiến tới đánh Ôn Điềm , may mắn là có Từ Hạo Sênh chống đỡ giúp . Anh tức giận quát lên :
– Thôi Triệu , cậu bớt gây chuyện đi . Còn muốn đánh người nữa sao , muốn gia đình phá sản luôn bây giờ ?
Hoá ra cậu ta tên Thôi Triệu . Cô từng nghe Huỳnh Trương Văn nhắc đến cái tên này , gia sản trong nhà cũng phải tầm vài chục tỉ . Nghe nói là được nuông chiều từ bé nên mới sinh ra thói ngạo mạn này .
– “ Giống như lời nói lúc nãy của cậu thôi , tôi muốn thử đáp đôi giày đó xem cậu sẽ bị thương thật hay giả . Thí nghiệm một chút thôi mà “ . Huỳnh Hứa Giai nhún vai tỏ vẻ vô tội .
Thôi Triệu còn muốn nói gì nhưng bị Từ Hạo Sênh nhìn nên im bặt rời đi trong hậm hực .
– “ Chắc lúc nãy cô hoảng sợ lắm “ . Từ Hạo Sênh nhìn cô gái trong lòng mình co rúm lại .
Huỳnh Hứa Giai nhìn khuôn mặt e thẹn của Ôn Điềm biết chắc cô chưa từng có một mối tình nào , chỉ mới như vậy đã làm cho muốn cảm động rồi sao . Nhưng thực chất , lúc trước không phải Huỳnh Hứa Giai cũng như thế ? Bắt đầu yêu Lệ Phó Thành khi anh giúp mình dạy kèm bài , cô lúc đó đã bị anh làm cho cảm động mất rồi .
– “ Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy “ . Lưu Tinh Hà nhìn đám đông trước mặt rồi lại nhìn Huỳnh Hứa Giai .
– Em đi làm rồi sao .
– Vâng , chị Lưu .
Lưu Tinh Hà không còn nhìn cô bằng ánh mắt niềm nở như lúc trước , dường như đã thất vọng tràn trề .
– Mau đi theo chị .
Ôn Điềm muốn đi theo , cô biết chuyện này là cô làm nên dám đứng ra nhận .
Huỳnh Hứa Giai nắm tay cô ấy muốn bảo mọi chuyện sẽ không sao .
– Cậu giúp mình đưa bà ấy đến bệnh viện , mọi việc ở đây cứ giao cho mình .
Cô dứt lời liền đi theo sau Lưu Tinh Hà đến tầng 25 .
Vừa vào Lưu Tinh Hà đã đáp tài liệu trong tay xuống .
– Chuyện lúc nãy là sao ? Chị đã xem qua Camera rồi , tuy cậu ta làm vậy là sai nhưng em cũng đừng quên bản thân mình là ai . Hãy cứ làm theo bổn phận đừng lo chuyện bao đồng , chúng ta không thể cứ mỉm cười được sao .
Huỳnh Hứa Giai cúi cầu xin lỗi , nhưng vẻ mặt vẫn rất kiên định với quyết định của mình .
– Quản lí , xin lỗi chị về sự việc hôm nay . Nhưng em không thể cứ phớt lờ như vậy được , cuộc đời em chỉ có duy nhất 2 lần được quyết định chuyện của mình . Một là dành cho người em yêu , lần thứ hai là hôm nay . Em biết chắc chắn chị sẽ rất thất vọng về em , về những lời hứa suông . Em thật sự rất xin lỗi quản lí Lưu .
Cô cúi xuống xin lỗi rối rít . Lưu Tinh Hà cuối cùng cũng mềm lòng nói :
– Mau ngẩng mặt lên đi , làm như vậy còn ra thể thống gì nữa . Có thể nói cho chị biết mấy ngày hôm trước tại sao em nghỉ được không , còn không thèm thông báo một tiếng .
– Lúc đó nhà em có chút chuyện , bận quá nên cũng không có thời gian gọi cho chị .
Chuyện xảy ra vừa rồi ở Huỳnh Thị rất ít người biết , chỉ những ai hợp tác làm ăn trên thương trường mới nghe tin về chuyện này . Báo chí cũng chẳng đưa tin , quan trọng là đã bị Lệ Phó Thành cho người bịt miệng . Huỳnh Trương Văn ít ra cũng là ba vợ , anh lại hại ông ta thê thảm như vậy ít nhiều cũng bị mang tiếng .