Tối thứ bảy, chưa đến sáu giờ, Teddy đã kêu gọi những người bạn trong nhóm, nhắc nhở mọi người buông việc trong tay, chuẩn bị ra ngoài ăn liên hoan.
Lộ Kỳ Kỳ ở phương diện ăn uống cũng không cam tâm bị tuột phía sau, là người đầu tiên giơ tay: Tôi đã sẵn sàng!
Teddy trả lời: Sẵn sàng trả tiền?
Lộ Kỳ Kỳ lập tức logout: Làm phiền rồi.
Sầm Căng cười cười, sau khi lưu tệp, cô nhìn thời gian, nhắn vào nhóm: có thể chờ tôi nửa tiếng không, có chút việc, mọi người cứ gọi món trước.
Teddy: Còn việc gì quan trọng hơn việc ăn tối với mọi người?
Sầm Căng nghĩ nghĩ, trả lời chi tiết: Đón người.
Mấy tháng qua, về vấn đề đưa đón Lí Vụ, ngoại trừ những lo lắng liên quan đến bài vở, tựa hồ đã trở thành một phần nghi thức cảm trong cuộc sống của Sầm Căng, giống như việc đánh răng cũng thế, không thể thiếu.
Teddy: Nếu đón người đẹp tôi sẽ không để ý.
Sầm Căng trả lời: Em trai, hôm nay cuối tuần phải về nhà.
Teddy nói: Vậy nhất định là đẹp trai, có thể đến đây ăn cùng nhau.
Sầm Căng day day trán: Không thích hợp.
Teddy không đùa nữa: Được thôi, chúng tôi chờ cô.
……
Đèn neon hai bên vút bay, chiếc xe thuần trắng chạy thẳng một mạch, như thường lệ dừng trước cửa Nghi Trung.
Lúc xuất phát Sầm Căng đã nhắn tin cho Lí Vụ, quả nhiên thiếu niên đã ở đó chờ.
Cậu một mình đứng cạnh vườn hoa, dáng người thon dài, bóng lá phủ trên mặt, hình như có chút không tập trung.
Sầm Căng bấm còi nhắc nhở, thiếu niên mới như chim sợ cành cong ngẩng đầu nhìn, sau đó đi tới.
Cậu không nói gì, ngồi vào ghế phụ lái.
Sầm Căng đã chuẩn bị đầy đủ để đón nhận tin vui, lại gặp buổi liên hoan vui vẻ vào buổi tối, cho nên tâm tình thoải mái, lời nói cũng lộ ra sung sướng hiếm thấy: “Lần này thi thế nào?”
Lí Vụ nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, một lúc lâu sau mới thốt ra ba chữ áp suất thấp: “Cũng không tệ.”
Sầm Căng để ý thấy cậu khác thường, liếc nhìn cậu một cái hỏi: “Cậu không khỏe sao?”
Lí Vụ không trả lời.
Không nhận được đáp lại, Sầm Căng lại gọi: “Lí Vụ?”
Thiếu niên rõ ràng không muốn nói chuyện.
Sầm Căng mượn đèn đỏ quan sát cậu, thiếu niên nghiêng một bên, toàn bộ thân trên gần như đưa lưng về phía cô, cả người cũng chán nản ủ dột. Mấy tuần trước tới đón cậu, cậu đều là một chú nai ngoan ngoãn, mắt to rạng rỡ năng lượng. Hôm nay cậu lại thành một con sư tử trẻ ngỗ nghịch, quanh thân bao trùm sự qua loa chống đối, bao phủ trong một đám mây đen nghịt, trong sương mù cự nhân ngàn dặm.
Vô cùng khó hiểu.
Sầm Căng không hiểu cậu đang giở tính gì, giọng điệu cũng nhạt xuống: “Hôm nay vẫn đưa cậu đến cửa tiểu khu, tôi còn có việc.”
Lí Vụ trả lời: “Ừm.”
Sầm Căng thừa nhận, phản ứng không để tâm của Lí Vụ đã chặn cô lại.
Cô không quản cực khổ trì hoãn buổi liên hoan khiến cho toàn bộ người trong công ty chờ đợi để qua đây tiếp cậu, đứa nhỏ này lại vô duyên vô cớ bày sắc mặt với cô.
Nửa chặng đường sau, Sầm Căng nắm chặt tay lái, không hề nói chuyện với cậu.
Một chữ cũng không muốn.
Xe dừng ở cửa tiểu khu, Sầm Căng phụng phịu, lời nói tựa như đóng băng: “Xuống đi.”
Xe mở khóa, Lí Vụ mở cửa xuống xe, ngay cả tạm biệt cũng không nói.
Nam sinh cao gầy đi thẳng vào trong tiểu khu, như thể Sầm Căng chẳng là gì. Cũng chính dáng vẻ này, đã hoàn toàn chọc tức Sầm Căng, cô giẫm chân ga, đuổi theo.
Nhận thấy có xe đi song song bên cạnh mình, Lí Vụ sửng sốt, liếc mắt qua, liền chạm mắt với người phụ nữ sau cửa sổ.
Chỉ nhìn một cái, cô lại tăng tốc, dã thú bốn bánh màu trắng như tuyết trực tiếp lướt qua Lí Vụ, ầm ầm chạy đến dưới lầu nhà bọn họ.
Lí Vụ bước đi chậm chạp, tiếp tục đi theo cùng một hướng.
Sầm Căng tạm đem buổi liên hoan đặt ra sau đầu, đứng ở lối vào chờ cậu.
Một lúc sau, Lí Vụ cũng đi tới. Sầm Căng liếc cậu một cái, hất cằm ý bảo cậu tiến vào thang máy, rồi chính mình mới đi theo vào.
Trong thang máy im lặng không tiếng động, bức tường kim loại phản chiếu rõ ràng hai người đứng sóng vai, chỉ là ai cũng không nhìn ai, như cách nghìn ngọn núi.
Vài giây sau, đinh, bọn họ trước sau bước ra ngoài.
Lúc này, Sầm Căng đi trước.
Đến nhà, Sầm Căng không đổi giày, trực tiếp đi đến sô pha, ầm, cô ném chìa khóa xe lên bàn cà phê.
Thiếu niên đang cúi người thay giày có vẻ bị âm thanh này chọc đến, ngừng tay, cuối cùng không thể nhịn được nữa, đổi dép xong liền đi về phía Sầm Căng: “Là chị nói với giáo viên chủ nhiệm muốn cho tôi chuyển ký túc xá phải không?”
Giọng cậu bởi vì lâu không nói chuyện mà trở nên khàn khàn.
Sầm Căng giật mình, hồi tưởng một giây, nhàn nhạt nhìn cậu: “Là tôi, làm sao.”
Hầu kết Lí Vụ lên xuống, liếc nhìn cô một cái, xoay người đi về phía phòng sách.
Cái liếc mắt này, không mang theo mạnh yếu, cũng rất ý vị sâu xa, như dính một nhát dao cùn không kịp phòng bị, ban đầu không có cảm giác, nhưng lát sau ngấm dần, làn da bắt đầu trở nên nóng rát.
Sầm Căng bị phản ứng mặt đỏ tía tai của mình làm cho tức giận, phẫn nộ tàn sát bừa bãi, cô không đứng ngốc ở đấy nữa, đuổi giết đến cùng.
Sau bàn học, thiếu niên đã ngồi vào chỗ của mình.
Đại khái không ngờ được cô sẽ đuổi đến, cậu vội vàng nâng mắt nhìn cô, lại cụp mắt tìm kiếm sách vở khác.
“Thế nào, tôi không thể bảo lão sư các cậu đổi ký túc xá cho cậu?” Sầm Căng đứng ở cạnh cửa, nhất định muốn hỏi cho rõ ràng bây giờ.
Lí Vụ đặt giáo trình lên mặt bàn, như nhẫn nại mà im lặng vài giây, sau đó nhìn về phía cô: “Vì sao không nói với tôi? Bọn họ là bọn họ, tôi là tôi, có thể nào đừng quản nhiều vậy không?”
Vừa dứt lời, đại não Sầm Căng thoáng chốc biến thành thuốc súng, hoàn toàn nổ tung, chỉ muốn bùm bùm nổ ra bên ngoài:
“Cậu nghĩ tôi muốn quản cậu? Không phải do cậu vi phạm kỷ luật trước lão sư các cậu mới kêu tôi sao? Cậu nghĩ tôi không có chuyện gì lại muốn tham gia vào cuộc sống vườn trường của cậu?”
“Cậu nghĩ tôi ngượng ngùng đi theo chủ nhiệm lớp các cậu đòi đổi phòng là tôi rất thích thú? Tôi vốn là người không có con lại biến thành phụ huynh được mời đến là tôi rất thích thú? Không có cậu tôi không biết đã ít đi bao nhiêu chuyện!”
“Hiện tại nói với tôi những điều này, lúc trước là ai gọi điện thoại cho tôi? Lúc trước cậu đã hứa với tôi thế nào? Bây giờ lại biến thành bộ dạng gì?”
“Là ai đã nói nghe hay như vậy, chỉ muốn đi học, chỉ cần có thể đi học. Giờ còn chưa tới một học kỳ, mà đã bắt đầu không thuân thủ quản giáo, tính khí hỗn loạn, miệng toàn nói dối, còn để hình đại diện bát nháo, những thứ này đều đến như thế nào.”
“Cậu để tay lên ngực tự hỏi xem, dám nói bản thân không bị những nam sinh trong ký túc xá kia ảnh hưởng không? Bọn chúng cho cậu chịu tiếng xấu thay cho người khác, cậu lại giận chó đánh mèo lên tôi, bọn chúng rốt cuộc cho cậu chỗ tốt gì khiến cho cậu không phân biệt được tốt xấu như vậy?”
Sầm Căng vẫn nói, còn Lí vụ chỉ một mực cúi đầu, lồng ngực phập phồng kịch liệt, sau một lúc lâu, cậu thốt ra vài chữ rõ ràng: “Bọn họ là bạn tôi.”
“Ha,” Sầm Căng cười mỉa. Một trận phát tiết rốt cục cũng làm cho cảm xúc của cô dịu bớt, sắc mặt cô chuyển trắng, ngữ điệu bình ổn xuống, nhưng cũng vô cùng lạnh lẽo: “Rất giỏi, thật là một tình bạn tuyệt vời.”
Lí Vụ tay nắm thành quyền, dứt khoát ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn cô: “Lúc đó chẳng phải là chị giúp tôi hòa nhập, giúp tôi kết giao bạn bè sao?”
Sầm Căng như nghẹn ở cổ, đáy mắt tràn ra không thể tin. Cô lập tức quay về phòng khách, vơ lấy chìa khóa xe rồi bỏ đi.
Phanh!
Người phụ nũ đóng sầm cửa, như hung hăng đạp một phát lên cột sống của Lí Vụ, ngực cậu đau đến mức suýt thì co quắp lại.
Nhưng cậu vẫn ngồi đấy, hai vai thẳng tắp, chỉ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm bìa sách trước mặt, trầm mặc, khổ sở, lâu đến mức dường như không cử động.
―
Lúc đuổi tới Tri Vi Quán, đã gần đến tám giờ.
Nhà hàng này có mái cong ngói xanh, non sông tươi đẹp, trông khá cổ kính, là nhà hàng ẩm thực số một ở thành phố Nghi.
Đi một đoạn dọc theo ngọn đèn vàng nhạt ở ven hồ, lại vượt qua một khóm trúc, bước trên chiếc thang gỗ, Sầm Căng nhanh chóng tìm được phòng bao mà Teddy đã nói trong nhóm.
Cửa phòng đang đóng, Sầm Căng gõ hai cái, chợt nghe bên trong có người hô lớn: “Vào đi!”
Sầm Căng đẩy cửa tiến vào.
Trong tích tắc, những bông hoa đủ màu sắc ập đến từ tứ phía, Sầm Căng căn bản không kịp né, bị bao phủ toàn thân, trở thành một cây thông Noel sống.
Hú hú hú ―― cả phòng đều là tiếng sói tru, vỗ tay.
“Này―――Please, ” loại chật vật lấy độc trị độc này, ngược lại làm cho tâm tình tồi tệ của cô bị cuốn đi, Sầm Căng mỉm cười không nói nên lời: “Đây chỉ là một bữa tiệc chào mừng, không phải sinh nhật vui vẻ, cũng không phải mừng năm mới.”
Chủ tọa Teddy giơ cao cánh tay, vẫy vẫy: “Xem như sinh nhật, sinh nhật Sầm Căng vào tháng tám! Coi như đền bù cho cô, mau lên, mau dậy, ban thưởng bánh ngọt!”
Vậy mà thực sự là bánh ngọt.
Là Lộ Kỳ Kỳ đem ra, lớn cỡ bốn tấc, được khảm bằng những đóa hoa hồng màu hồng nhạt, rất tinh xảo và chân thật.
Sầm Căng phủi cánh hoa trên vai, mỉm cười ngồi xuống.
Lộ Kỳ Kỳ ngồi xuống bên cạnh cô, đôi mắt trông mong: “Lát nữa tôi có thể ăn chút không?”
Sầm Căng trả lời: “Cô mang luôn về nhà cũng không sao.”
“Vậy thì không được, ” Lộ Kỳ Kỳ lắc đầu, cô có lý lẽ ăn xin riêng của mình: “Thơm mới đến, thối lấy làm gì.”
Teddy tự chuẩn bị đồ uống, là mấy bình rượu nho đắt tiền của một thương hiệu rượu nho nào đó.
Anh ta tự mình rời bàn rót rượu cho cấp dưới, người đầu tiên là Sầm Căng, còn rất rất nhiều.
Mấy đồng nghiệp nam yêu cầu đãi ngộ ngang nhau, trực tiếp bị Teddy đẩy lui, bọn họ chịu không tuân theo, khiến tổng giám đại nhân không thể không buông thả nói: “Đêm nay ai theo tôi về nhà, tôi liền cho người đó thật nhiều.”
Có người lập tức im bặt, có người lòng dạ rộng mở, thấy chết không sờn hô to tới a cầu nhẹ nhàng; nhóm nam nữ cười đến nghiêng ngả.
Cơm no rượu say, không khí hòa hợp.
Đồng nghiệp mới toàn nói diệu ngữ, lưỡi tựa hoa sen, Sầm Căng không lúc nào là không bị chọc cho hai mắt cong cong, dần dần, trong ánh đèn vàng, cô cũng có chút say.
Lo lắng rót thêm sẽ say mất, Sầm Căng đặt ly xuống, áp má xem mọi người trò chuyện như đang tranh luận, đem khách hàng mắng hết lần này đến lần khác.
Trong phòng, có người đề cập đến công ty trước kia của Sầm Căng:
“Hạng mục lần này Lập Phó Bảo không tốt hơn Ý Sang.”
“Hỗ trợ của phương tiện truyền thông bọn họ manh hơn chúng ta a.”
“Không phải phương tiện truyền thông, ACD toàn năng kia của bọn họ, có thứ gì đó, trước đấy anh ta đã tự viết tự chụp tự chỉnh sửa quảng cáo ngôn ngữ ký hiệu của người câm điếc, còn lấy được OneShow (1), tôi thật sự phục rồi. Bộ não anh ta lớn lên chắc giống như cái tổ ong nhỉ, chỗ nào cần thiết thì lấy chỗ đấy…”
Khóe môi Sầm Căng hơi khựng lại, người bọn họ nói đến là Ngô Phục.
Một người tay đẹp hướng sự chú ý về phía cô: “Sầm Căng, cô là được anh ta mang theo nhỉ, viết lưu loát như vậy mà.”
Sầm Căng uyển chuyển hàm xúc cười: “Phải rồi, anh ta là chồng trước của tôi.”
Trên bàn nhất thời trầm mặc, không biết là ai không nhịn được, phụt cười ra tiếng.
Mọi người lại không hẹn mà cùng cười ngây ngô, thậm chí còn đập bàn gõ bát, thành công hóa giải xấu hổ.
Tới gần mười hai giờ, nhóm người điên của công ty quảng cáo cuối cùng cũng tan cuộc.
Cơ táo của Sầm Căng đỏ bừng, lại có chút tương phản đáng yêu khác hẳn với ngày thường.
Nhưng tinh thần cô xem như là thanh tỉnh, theo thứ tự chào tạm biệt với đồng nghiệp, lại cùng Teddy tán gẫu hai câu, mới bắt xe hồi phủ.
Ngồi trên ghế sau, Sầm Căng vừa định báo tên tiểu khu cho tài xế, ánh sáng trắng chợt lóe lên trong đầu, cô đổi lời nói một địa chỉ khác.
Nhà của Xuân Sướng.
Người phụ nữ xuất hiện quá đột ngột, Xuân Sướng còn đang tắm rửa, phải quấn khăn tắm chạy ra mở cửa cho cô.
Hai người nhìn nhau, Xuân Sướng sẽ không vui chỉ vào cô: “Giỏi, uống rượu không dẫn theo tớ.”
Sầm Căng đầu choáng mắt hoa, xua tay đi vào trong: “Công ty liên hoan.”
Cô tê liệt nằm trên ghế sô pha, thì thào: “Trời ạ, đã lâu rồi tớ không có một buổi thứ bảy tốt đẹp như này, cứ nằm như vậy, cái gì cũng không cần nghĩ, để tớ đến nhà cậu ở đi Xuân Sướng.”
Xuân Sướng vào phòng tắm rút khăn lau tóc: “Vì sao a.”
Cô ấy đột nhiên nhớ tới thứ gì, mắt sáng ngời: “Em trai nhỏ kia của cậu đâu, ở nhà một mình?”
“A ――” Sầm Căng ôm mặt, thống khổ kêu rên: “Vì sao lại nhắc đến cậu ấy――”
“Sao thế? ” Xuân Sướng trực tiếp làm cô bối rối: “Có chuyện gì?”
Sầm Căng lấy gối ôm vào lòng, một năm một mười kể cho cô ấy nghe trò khôi hài của hai ngày qua.
Xuân Sướng cười đến méo miệng: “Hai người cũng quá biết chơi đi.”
Cô ấy từ trên cao nhìn xuống bạn của mình, đá đôi chân thon thả đang uể oải đặt trên bàn cà phê của cô: “Thế nên cậu đến ở với tớ một đêm?”
Sầm Căng bi thương gật đầu, lại gật đầu, mệt mỏi đến cực điểm: “Tưởng tượng đến phải ở cùng một nhà với đứa nhỏ kia tớ liền cảm thấy rất ngột ngạt, tớ đúng là tự mình tìm tội…”
“Sầm Căng, tớ phát hiện cậu có chút vấn đề, ” Xuân Sướng ngồi xuống cạnh cô, “Sao mỗi lần cậu cãi nhau với đàn ông đều phải rời nhà trốn đi, rõ ràng phòng là của cậu, nhà cũng là của cậu, chừng nào cậu mới có thể đuổi bọn họ đi.”
“Đuổi thế nào, ” Sầm Căng ngồi thẳng dậy: “Người ta không có người thân, có thể đi đâu, đi bảy ngày bảy đêm quay về Thăng Châu sao?”
Xuân Sướng vỗ cánh tay cô, nói từng chữ một: “Cậu đó, vẫn là tim, ruột, rất, mềm.”
“Có thể làm sao bây giờ, không nói đến cậu ấy nữa được không, nghe thấy tên cậu ấy đầu tớ liền phình to.” Mươn rượu, Sầm Căng bắt đầu làm nũng: “Xuân Sướng ~ Sướng Sướng ~ tớ muốn uống nước.”
Xuân Sướng đứng dậy đi vào phòng bếp, bưng cốc nước ấm đi ra: “Đêm nay cậu không quay về, em trai tìm cậu thì phải làm sao.”
Sầm Căng nhận lấy, nhấp một ngụm nhỏ: “Cậu ấy sẽ không tìm tớ đâu.”
Cùng lúc đó, bên trong túi tote đặt trên bàn cà phê truyền ra rung động.
“Nhìn đi, không đến đâu,” Xuân Sướng chìa tay ra mò mẫm, Sầm Căng cũng kệ cô ấy, không ngờ tay cô ấy lấy được, liền chỉ màn hình đưa cô xem, còn kinh hô như có bước phát hiện mới: “Lí Vụ? Chính là cậu ấy nhỉ, thì ra cậu ấy tên Lí Vụ? Ai yo ~ em trai cậu bao dưỡng vẫn còn có tình người.”
“Bớt đánh rắm đi,” cách diễn đạt của bạn thân khiến Sầm Căng vô duyên vô cớ nóng mặt, côvội vàng ngăn cản ngón tay đang muốn rục rịch của cô ấy: “Đừng nhận!”
Xuân Sướng đành phải khoanh tay từ bỏ: “Cậu cùng với đứa nhỏ nháo cái gì.”
“Là do cậu không biết hôm nay tớ bị cậu ấy chọc giận thành cái dạng gì, cậu phải ở đó, cậu cũng sẽ nghĩ, đây là đang nói tiếng người sao?”
Xuân Sướng tươi cười tự nhiên, không hề có điểm mấu chốt: “Soái ca có mắng tớ ngu ngốc tớ cũng vui vẻ đáp ứng.”
“…”
Trong lúc trò chuyện, rung động ngừng lại.
Xuân Sướng đặt di động xuống bàn cà phê: “Tớ đoán, em trai Lí Vụ sẽ còn gọi lại.”
Sầm Căng hừ lạnh, mở gói ngũ cốc còn thừa lại hơn nửa của Xuân Sướng, khoanh chân ngồi như ở nhà, một bên ăn, một bên dư quang chú ý.
Quả nhiên, năm phút đồng hồ sau, di động rung lên lần hai.
Xuân Sướng thò người ra xác nhận: “Xem đi.”
Sầm Căng ngậm một miệng ngũ cốc, hàm hồ trả lời: “Đừng để ý, xem cậu ấy có thể gọi bao nhiêu cuộc, hơn mười lần tớ sẽ cân nhắc.”
Hai người phụ nữ trường thành gần ba mươi tuổi, song song ngồi trên sô pha, bắt đầu thử nghiệm sức chịu đựng của nam sinh trung học.
Xuân Sướng đếm: “Lần thứ ba.”
“… Lần thứ tư.”
“Lần thứ năm!”
“Lần thứ sáu, mẹ kiếp, cậu ấy có thể a.”
“Bảy! Cậu có nhận ra không, mỗi lần cậu ấy đầu cách năm phút, không phải cậu ấy mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế đó chứ.”
“Tám, tám rồi!”
……
Sau lần ngắt thứ tám, hơn mười phút sau, cũng không thấy cuộc điện thoại thứ chín.
Sầm Căng bĩu môi, vẻ mặt trong dự kiến: “Thấy không, ơn dưỡng dục của tớ đối với cậu ấy mà nói chỉ đáng giá tám lần điện…”
Lời còn chưa dứt, điện thoại Xuân Sướng liền rung lên mạnh mẽ.
***
(1) Oneshow: The One Show là chương trình giải thưởng danh giá nhất thế giới trong lĩnh vực quảng cáo, thiết kế và tiếp thị kỹ thuật số.