Bây giờ đến lượt Xuân Sướng xử lý củ khoai lang nóng phỏng tay này, cô vô cùng hưng phấn, vội vàng nâng điện thoại.
Sợ cô ấn nhận, Sầm Căng lạnh mặt cảnh cáo: “Không cho phép nhận! Không được làm ra hành vi phản bội tổ chức!”
“Đã biết đã biết, tớ xem xem còn không được sao, ” Xuân Sướng nhận mệnh, bật người khỏi sô pha, cẩn thận xem xét: “Đây không phải số cũ của cậu sao, cho Lí Vụ đệ đệ dùng?”
“Ừm, ” Sầm Căng ngả người về sau: “Điện thoại cũng là của tớ năm ngoái.”
Điện thoại còn đang rung lên giữa những ngón tay của Xuân Sướng: “Làm sao cậu ấy biết số của tớ?”
Sầm Căng nói: “Trước đó tớ lưu cho cậu ấy bốn phương thức liên hệ, người cuối cùng chính là cậu.”
“Đệt, dựa vào cái gì mà tớ là cuối cùng.” Xuân Sướng khó chịu.
Sầm Căng nghiêng đầu: “23 là ba mẹ chị em tớ.”
“À…” Xuân Sướng lúc này mới vừa lòng cười: “Đứa nhỏ này còn rất thông minh nha, không liên hệ được với cậu, còn biết gọi cho bạn của cậu.”
Sầm Căng tim đập nhanh, hậu tri hậu giác: “Cậu ấy sẽ không gọi điện cho ba mẹ tớ đi.”
Xuân Sướng cười ha ha: “Rất có có thể nha.”
“Không nói nên lời, ” Sầm Căng lắc đầu: “Vừa hay giờ này ba mẹ tớ đã tắt máy ngủ rồi.”
Xuân Sướng không nhịn được cười: “Chẳng lẽ không phải cậu rời nhà trốn đi lại không nói gì?”
Hai người trò chuyện, cuộc gọi thứ hai của Lí Vụ cũng đến.
Xuân Sướng không có cách nào, ngồi trở lại sô pha, cầm điện thoại đang kêu vang: “Cậu nói xem làm sao bây giờ, em trai chắc đã lo lắng gần chết.”
“Lo lắng nhiều, ” Sầm Căng cong môi, tiếp tục ăn ngũ cốc, “Vừa lúc có thể thử nghiệm một chút tư vị một đêm không ngủ của người khác.”
Xuân Sướng lắc đầu thở dài: “Cậu ấu trĩ thật đó Sầm Căng, cậu cũng là học sinh trung học hay sao?”
Sầm Căng lơ đểnh: “Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông.”
Xuân Sướng bĩu môi với chiếc điện thoại còn đang điên cuồng rung: “Nhưng tớ không muốn để lại ấn tượng xấu với Lí Vụ đệ đệ.”
Sầm Căng nhướng mày: “Vậy cậu nhận đi, đừng nói tớ ở đây với cậu.”
“Lỡ như cậu ấy chạy đi tìm cậu thì sao bây giờ?”
Sầm Căng thở dài, lời nói chắc nịch: “Sẽ không đâu, cậu ấy căn bản không biết tớ quen ai, làm việc ở đâu. Tìm thế nào? Thật sự đi ra ngoài cũng sẽ không thu hoạch được gì mà về nhà.”
―
Lí Vụ quả thật không có ra ngoài tìm cô.
Sau khi vẫn luôn không liên lạc được với người phụ nữ, quả thực có loại xúc động khiến Lí Vụ đi về phía huyền quan. Nhưng rất nhanh, cậu đã tỉnh táo lại, ở thành phố lớn mà lạnh lẽo này, đối với mọi thứ xung quanh Sầm Căng cậu hoàn toàn không biết gì cả.
Mà Sầm Căng là ràng buộc duy nhất để cậu thiết lập mối quan hệ với thành phố Nghi.
Cậu không thể không một lần nữa xem kỹ lại bản thân mình là gì―― con côn trùng nhỏ bé, cô đơn dưới đáy biển sâu, chỉ dựa vào một sợi dưỡng khí để duy trì sinh mệnh. Mà giờ phút này, đường ống vận chuyển ấy cũng được rút ra khỏi cơ thể cậu.
Dù đang ở trong căn phòng ấm áp hoa mỹ, Lí Vụ lại vô cùng khó thở.
Cậu vô cùng lo lắng đi đi lại lại trong nhà, không đọc nổi một quyển sách, không viết được một chữ.
Cậu hối hận, lo lắng, đứng ngồi không yên, không kế khả thi. Sầm Căng giống như một loại nghiện, trong mấy giờ cùng cô tan rã trong không vui này, trong thân thể cậu tất cả đều như đẽo gỗ mục, không chịu nổi đau đớn. Là thiện ý cùng ôn nhu của cô làm cho cậu đắc ý quá mức, dĩ nhiên không nhận rõ chính mình.
Lí Vụ càng cảm thấy dày vò, bắt đầu tìm kiếm thông tin những người khác trong danh bạ, cậu không dám quấy rầy cha mẹ sầm Căng, vì vậy cậu bấm số cuối cùng, hy vọng biết được tin tức về cô từ bạn bè của cô.
Liên tục hai lần, vẫn không có người nghe máy.
Một giờ, Lí Vụ ngồi trở lại sô pha, vô cùng tuyệt vọng.
Cậu biết rõ Sầm Căng sẽ trở về, trở lại nơi này, nhưng quan hệ của bọn họ có thể sẽ không trở lại như xưa.
Không biết ngồi đó bao lâu, di động bất chợt rung lên, Lí Vụ hoàn hồn mở ra xem.
Là bạn Sầm Căng gửi tin nhắn tới:
“Ở chỗ của tôi này, đừng lo lắng, thừa dịp cô ấy tắm rửa nói cho cậu biết, không cần trả lời tôi! Nhớ xóa tin nhắn!”
Cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, Lí Vụ xóa tin nhắn đi, nhắm mắt lại, ngồi ở chỗ cũ tự xét lại hồi lâu, mới đứng dậy trở lại phòng sách, tiếp tục hoàn thành bài tập còn lại.
Lí Vụ một đêm không ngủ, sáng năm giờ, cậu thu dọn cặp sách, rời khỏi nhà Sầm Căng.
Buổi sáng mùa đông, còn đậm không khí ban đêm.
Trên đường chỉ có một vài phương tiện di chuyển, công nhân vệ sinh quét chổi, còn có người bán điểm tâm sáng vừa mới dọn hàng, lại ngẫu nhiên gặp qua nhân viên văn phòng tăng ca suốt đêm, trên mặt cũng giăng đầy mệt mỏi chán chường.
Bánh rang thành thị vẫn chưa quay, khổng lồ đích yên tĩnh lý, những điều nhỏ nhặt ấy lại trở nên phá lệ đáng quý.
Lí Vụ không nhanh không chậm đi về hướng trường học, ước chừng đi được gần một giờ.
Đây là lần đầu tiên cậu không người dẫn dắt, cũng không ngồi trong xe ngắm nhìn thành phố từ xa. Cậu tự mình trải nghiệm nó, lấy bước đi đo đạc, lấy ánh mắt miêu tả, lấy tinh thần cảm nhận.
Cậu phát hiện nó cũng không quá đáng sợ như mình tưởng tượng, xa xôi như vậy, ngạo mạn như vậy, thâm sâu khó lường như vậy.
Trời vẫn là trời, đất vẫn là đất, cậu vẫn là chính mình.
Đắm mình trong cảnh vật xung quanh, Lí Vụ dần trở nên bình tĩnh kiên định.
―
Giữa trưa, Sầm Căng đầu đau muốn nứt thức dậy từ trên giường của bạn mình.
Xuân Sướng là lão tửu quỷ, sớm đã chuẩn bị cho cô chén cháo dưỡng dạ dày đặt trên bàn.
Sau khi đánh răng xong, trạng thái Sầm Căng tốt hơn chút. Cô uống hết nửa chén cháo, khí lực cũng theo đó khôi phục, mới nhớ tới nhìn di động.
Wechat chỉ có tin nhắn nhóm công ty, không còn tin tức nào khác.
Mọi thứ đều nằm trong dự tính, Sầm Căng vô vị khịt mũi: “Nhìn đi, cũng không có được bao nhiêu kiên trì, cuối cùng không phải cũng mặc kệ sống chết của tớ.”
Xuân Sướng đang lau chùi máy ảnh: “Ai, Lí Vụ đệ đệ à?”
Sầm Căng chép miệng: “Ngoài cậu ấy ra thì còn ai.”
Xuân Sướng ngoắc ngoắc môi, trá hình tiễn khách: “Ăn xong thì cút đi. Buổi chiều tớ còn phải đến nhà kho, không chừng em trai còn đang ở nhà chờ cậu, cả đêm không ngủ.”
“Cậu ấy là con sói mắt trắng, ” Sầm Căng đùa cợt cười: “Làm sao có thể.”
Tuy nói như thế, nhưng ăn xong bữa trưa giản dị này, Sầm Căng vẫn không nán lại nhà bạn quá lâu, câu được câu không nói chuyện một lát, Sầm Căng đứng dậy cáo từ.
Về đến nhà, Sầm Căng dừng ngoài cửa nghỉ một lúc, hít thở sâu, mới giải khóa mở cửa. Cô đứng ở huyền quan, nhìn quanh bốn phía.
Phòng khách hết sức yên ắng, vật dụng vẫn được sắp xếp có trật tự, thảm thực vật đứng yên lặng, chỉ có quang ảnh chậm chảy là ước số không an phận duy nhất.
Sầm Căng đổi dép lê, lại đi vào bên trong vài bước, xuyên qua hành lang nhìn vào trong, ngoại trừ phòng ngủ của mình đang đóng, thì những phòng khác đều mở; ban công sạch sẽ, không có thứ gì. Hiển nhiên, cả căn nhà trừ cô ra, thì không còn người nào khác.
Cô chú ý tới trên bàn cà phê có thứ gì đó.
Sầm Căng đến gần, phát hiện là điện thoại của Lí Vụ, bên dưới còn đè một trang tập bị xé xuống.
Sầm Căng cau mày, nhanh chóng rút giấy ra. Bên trên viết một câu, chữ viết tuấn tú:
“Tôi sẽ học tập thật tốt, sẽ không lại khiến chị lo lắng”
Một luồng khí xông thẳng đến lồng ngực, sau đó tắc lại trong một thời gian dài, khó mà giải tỏa.
Lồng ngực Sầm Căng thoáng chốc co giật nặng nề, cô đặt tờ giấy lại bàn cà phê, đứng đấy vuốt mái tóc dài hai lần, rồi sau đó khẩn cấp lấy điện thoại ra, chụp lại tờ giấy khiến cho tim cô đau này, gửi cho Xuân Sướng.
Cô phun tào: Cậu ấy là có ý gì, điện thoại cũng không cần nữa, muốn ra oai với tớ? Uy hiếp? Muốn cắt đứt với tớ? Thật sự có bản lĩnh thì cũng đừng đi học nữa.
Xuân Sướng trả lời lại bằng biểu tượng cười ra nước mắt: Đây chẳng phải là điều cậu mong đợi sao, một đứa nhỏ ngoan ngoãn biết nghe lời a.
Sầm Căng đau đầu muốn chết: Tớ thật sự là bị chọc giận muốn hôn mê, thật sự, từ khi tớ sinh ra tới nay lần đầu tiên gặp được người khó ở chung đến như vậy, tớ năm nay là muốn độ kiếp gì sao? Ông trời cho tớ chuyện gì thế này.
Xuân Sướng khuyên: Được rồi, có lẽ người ta thật sự chỉ là muốn chuyên tâm học tập.
Sầm Căng cố gắng khiến bản thân bình tĩnh: Được, vừa lúc sắp cuối kỳ, để tớ xem cậu ấy học tập thật tốt thì có thể học được cái trình độ gì.
―
Tuần mới, Lí Vụ hoàn toàn trở về con người trước kia của mình.
Không kết giao với ai, độc lai độc vãng, đi học hết sức chuyên chú, lúc rảnh rỗi cũng vùi đầu khổ học.
Thứ sáu tuần trước, trò khôi hài đêm không về phòng dùng phương thức gọi phụ huynh kết hợp cảnh cáo phê bình để kết thúc.
Nhiễm Phi Trì và Cố Nghiên không thuê phòng, chỉ là vì chúc mừng sinh nhật nữ sinh, 00:00 giờ bắn pháo hoa nên mới không về trường đúng giờ, lát sau hai người ngủ lại ở tiệm net.
Lí Vụ từ chối đề nghị đổi phòng của chủ nhiệm lớp, vẫn ở lại phòng ngủ ban đầu, trở thành một sự tồn tại hoàn toàn trong suốt.
Ba người còn lại đối với cậu xem như không thấy, tự mình nói chuyện, tự mình chơi, chỉ là có vài lúc, ánh mắt khó tả của bọn họ sẽ lơ đễnh lướt qua thân hình cậu, sau đó hóa thành khinh thường sâu hơn.
Mà kể từ tuần này, bầu không khí vi diệu trong phòng ngủ bắt đầu phát sinh biến chất, bắt đầu chuyển hóa thành hành động cụ thể.
Trưa thứ hai, Lí Vụ ở căn tin ăn cơm, mới vừa ngồi xuống, hai người Nhiễm Lâm liền đến ngồi chỗ bàn cậu, kẹp cậu ở giữa.
Bọn họ im lặng ăn, trao đổi ánh mắt qua lại, mà bắt đầu lựa tất cả thịt mỡ trong mâm của mình ra, ném vào mâm của Lí Vụ, quái gở: “Ăn nhiều một chút, nhất định phải ăn, bình thường muốn ăn chút thịt cũng không dễ dàng, ngàn vạn lần đừng lãng phí nha.”
Lí Vụ nhìn chăm chú vào đống thịt kia một lát, gắp một miếng cho vào miệng, bình tĩnh nhai nuốt.
Nhiễm Phi Trì lập tức vỗ tay: “Rất ủng hộ, hảo huynh đệ.”
Tối thứ ba, Lí Vụ tắm rửa xong, như bình thường ra ban công giặt quần áo.
Đột nhiên, Lâm Hoằng Lãng cà lơ phất phơ thong thả bước đến cạnh cậu, quăng vài đôi tất vào thau của cậu, miễn cưỡng cười: “Cùng nhau giặt a.”
Hai tay Lí Vụ ngừng một lát, rũ mắt, đem mấy đôi tất kia vùi sâu vào trong bọt.
Sau đó, sự xa lánh cũng như bài trừ từ các bạn đồng lứa được mở rộng phạm vi, từ phòng ngủ từng bước kéo dài ra toàn lớp.
Phát hiện này bắt đầu từ tiết thể dục vào buổi chiều thứ tư.
Giáo viên thể dục sai mấy nam sinh cao lớn đi lấy bóng chuyền, Lí Vụ cũng nằm trong số đó.
Bọn họ kề vai sát cánh, ăn ý đi thành một mảng, cười cười nói nói, tự động cách xa Lí Vụ vài mét.
Chờ khi đến phòng thiết bị bên cạnh sân thể dục, bọn họ lục tục đi vào, cứ hai người cầm một giỏ bóng đi ra.
Lí Vụ xếp cuối cùng. Vào phòng thiết bị, cậu liếc nhìn cái giỏ khá lớn, dự định thử một người xem, vừa định nghiêng người nắm lấy tay cầm ――
Bang!
Một quả bóng chuyền đập vào lưng cậu, khiến Lí Vụ lảo đảo, suýt ngã phía trước. Cậu kịp lúc ổn định thân hình, nhíu mày, quay đầu tìm đầu sỏ gây tội.
“A, ngại quá, trơn tay.” Một tên nam sinh để đầu đinh cùng lớp cười tươi rói.
Lí Vụ mặt không đổi sắc liếc cậu ta một cái, một lần nữa cầm lấy giỏ bóng.
“Cậu ném cũng quá không chính xác đi, ” Một giọng nói khác lười biếng đáp lời, “Xem tớ này.”
Sau gáy bị đập mạnh, bóng chuyền bật qua đầu vai Lí Vụ, rồi nhảy trở lại mặt đất.
“Đây là bóng chuyền a, tư thế các cậu không đúng, chẳng lẽ không cần phải đệm tay sao.”
Lại một đòn khác, đánh vào sau vai trái Lí Vụ.
Bọn họ hi hi ha ha.
Cậu không nói một lời.
Bọn họ dào dạt đắc ý.
Cậu lù lù bất động.
“Lần đầu tiên nhận ra bóng chuyền chơi vui như vậy.”
“Đúng vậy, còn có nhiều cách chơi như thế.”
“Lần sau thử bóng rổ xem.”
“Đừng a, bóng rổ rất cứng, rất không hữu nghị.”
“…”
Lí Vụ hít một hơi dài, khom người lần tư, mang giỏ bóng trên mặt đất đi.
Một quả bóng đập thẳng vào giữa gáy cậu.
Cơn chóng mặt ngắn ngủi qua đi, Lí Vụ trực tiếp thả giỏ, một tay nhặt bóng rồi xoay người lại, hung hăng quăng xuống nền bê tông trước mặt họ.
Quả bóng kia bật lên cao.
Mấy nam sinh nhảy ra xa, thần sắc kinh hãi, bị dọa đến mặt đỏ bừng.
“Mày làm gì đấy?”
“Đồ ngu!”
“Ra vẻ cái mẹ mày!”
Bọn họ thẹn quá hóa giận, chửi ầm lên, đồng thời đem càng nhiều bóng trong tay ném về phía Lí Vụ.
Cuối cùng vẫn là Thành Duệ chạy đến hét to: “Lão sư hỏi các cậu sao còn chưa lấy bóng đến ――”, mấy nam sinh mới thu tay lại yên tĩnh.
Lí Vụ nhìn không chớp mắt, phủi phủi trước người, nhặt những quả bóng rơi xung quanh, mới một mình cầm giỏ bóng chuyền bước xuống bậc thang đi đến.
Thấy bọn họ quay về, giáo viên thể dục tập hợp cả lớp lại.
Mọi người nghỉ nghiêm, từng người điểm số, gương mặt trẻ tuổi, tiếng nói vang dội.
Thành Duệ vào hàng ngũ, trộm nhìn Lí Vụ đặt giỏ bóng cách đó không xa. Mặt trời chói chang, nam sinh thân hình gầy gò, mặt sau bộ đồng phục trắng tinh in hằn những vệt xám lộn xộn. Như bị đâm phải, đáy mắt Thành Duệ nổi lên chút nóng rát không đành lòng, sau đó liền quay mặt đi.