Sáng sớm ở quê nó không giống thành phố. Tâm tỉnh dậy, cả người khoan khoái sau 1 đêm quần nhau với chị. Chị vẫn rúc vào trong người nó, vú chị còn đang ép lên bên hông nó. Tâm lặng lẽ ngắm chị, vậy là giờ nó và chị chỉ là chị và em. Thôi thế cũng được.
Chị cũng cựa quậy dậy. Vì bên ngoài tiếng công nông nhà ai đã nổ ầm ầm. Chị thấy nó nhìn thì lườm yêu nó 1 cái.
– Em nhìn gì mà ghê thế.
– Nhìn người đẹp chứ nhìn gì. Hôm qua cả đêm ai gọi em xưng anh.
– Có thích ăn đòn không. Dậy ngay không hai bác biết.
– Em nghe tiếng 2 bác nói chuyện nãy giờ. Làm gì chả biết.
– Chết thật, sao em không gọi chị sớm.
– Gọi làm gì. Em thích ngắm chị ngủ. Hai bác biết cũng có làm sao, hai bác không nói đâu.
– Em cứ nói vậy. Nhưng chị ngại chết. Sau này về làng nhìn 2 bác sao tự nhiên được.
– Có gì mà không được. Phụ nữ chỉ hay nghĩ phức tạp vấn đề.
Tâm nhẹ nhàng hôn lên trán chị. Chị dụi vào người nó, hưởng thụ cảm xúc da thịt tiếp xúc vào nhau. Thế là đã sáng rồi. Đêm qua như một giấc mơ… mà không ai muốn tỉnh chút nào. Chị và nó lồm cồm dậy mặc quần áo. Chị đuổi nó ra ngay khỏi phòng khi nó vừa mặc quần áo xong.
Tâm xuống nhà thì bác Vui đang xem tivi rít thuốc lào. Bác Vui hôm nay đúng là vui luôn. Bác gọi nó ngồi xuống xem tivi với bác, không đả động chuyện gì. Chị thẹn thùng xuống nhà chào bác. Chị nhìn nó nhướn mày hỏi, nó nhún vai, có chuyện gì mà hỏi. Hai chị em đang nói chuyện bằng nhãn ngữ thì bác Hằng ra, bê theo 1 nồi bánh đa thịt lợn thơm phức.
– Hai đứa xuống rồi, bác còn định lên gọi.
– Dạ, bánh đa thơm quá bác nhỉ. Nó đánh trống lảng.
– Bác đi chợ sớm mua thịt chân giò về luộc đấy. Ăn luôn cho nóng đi nào.
4 bát bánh đa thơm phức được múc ra. Bác Hằng chợt chạy vào bếp. Bác mang theo 1 bát con với 2 quả trứng trần.
– Của thằng Tâm đây cháu. Ăn mà bồi bổ.
Tâm trợn mắt nhìn bác, rồi nhìn chị. Chị lừ mắt nghiến răng nhìn nó, thù này biết giải thế nào đây.
– Thế trứng của tôi đâu. Tôi cũng cần bồi bổ.
– Ông làm gì mà bồi bổ. Nói vớ vẩn, ăn đi.
– Khà khà… ăn đi các cháu.
Mãi đến gần trưa thì thủ tục công chứng mới xong. Chị bảo Tâm thả chị ở ngân hàng để chị gửi tiền vào đó, rồi chị vào nhà chồng cũ vào xem con cái thế nào. Tâm quay về nhà bác Vui thì bác chuẩn qua nhà hàng xóm ăn rồi. Có ông kiếm đâu thịt con dê, bác gái bảo bác ở nhà có thịt chân giò luộc rồi mà bác không nghe.
– Cháu ở lại ăn trưa với bác gái nhé. Bác đi tí bác về.
– Tí cháu ngồi 1 lúc thì cũng về đây. Cháu đợi chị Vân rồi về luôn.
– Đấy, hay ông ở nhà mà tiếp cháu nó. Ăn được cái gì đâu mà đi.
– Được chứ sao không được. Ăn thịt dê…. đại bổ đấy. Khà khà…
– Hâm có vừa thôi. Kệ ông.
Bác gái ngúng nguẩy đi vào bếp. Bác Vui vỗ vai dặn nó nhất định ăn cơm xong, qua trưa mới được về. Tâm đành ngồi, đằng nào cũng đợi chị. Nó xem tivi cũng chả có gì hay, bèn đi vào bếp. Nó chợt dừng lại trước cửa bếp, bác Hằng đang khom người lấy cái gì trong ngăn tủ, cái mông to với cái khe như hằn vào làm 2 bên mông trông vừa cong vừa to thật thích mắt. Nó chợt nhớ tới cái đêm hôm đó, nó đã được tận hưởng hương vị người đàn bà đã hơn 50 này.
Tâm đắn đo rồi định lùi lại. Nhưng thế nào bác lại đứng lên. Bác quay ra thấy nó, nó vội cười và đứng tựa cửa nói chuyện với bác:
– Ngồi ngoài chán quá nên cháu vào đây nói chuyện với bác.
– Thế cái Vân bao giờ nó về.
– Cháu không biết. Chị ấy bảo vào thăm con một lúc.
– Thế thì lâu đấy. Để bác chuẩn bị rồi hai bác cháu mình ăn cơm luôn.
– Thôi hay đợi thêm chị Vân một lúc hả bác.
– Đợi có mà qua trưa. Bác đảm bảo nó bị bà Tuyền mẹ chồng cũ giữ lại ăn cơm rồi.
– Sao bác biết.
– Sao chả biết. Cái nhà bà đó đến là hâm. Lúc nó làm dâu thì xét nét, này nọ. Đến khi nó đi rồi, thì lại dở rắm dở thối. Bà ý chê con dâu mới lười, chỉ làm việc nhà với xem điện thoại. Việc của chồng ít khi ra giúp. Con thì đẻ con gái, lại lười chăm, rồi còn định không đẻ nữa. Cái Vân từ ngày ra Hà Nội làm ăn được, trông lại đẹp hơn. Bà ý nhìn mà cứ suýt xoa. Bà ý bảo bác nếu cái Vân còn tình cảm với chồng nó, bà ý sẵn sàng vun vào. Chứ cái ngữ con dâu như kia, suốt ngày làm nũng chồng, không nghe lời mẹ chồng là bà ghét.
– Ặc, lại có cả chuyện như vậy à. Chả hiểu chị Vân thế nào. Chị ý định quay lại với chồng cũ à.
– Cái đó sao bác biết. Như bác bác dí thèm. Đẹp gái thế lấy đâu chả được chồng. Mà cháu phải biết rõ hơn bác chứ.
– Ơ sao lại là cháu.
– Lại còn… giả vờ. Đêm qua anh chị làm gì tôi nghe thấy hết.
– Ặc. Cửa kín thế mà sao bác nghe được ạ.
– Sao không nghe được, cửa phòng vợ chồng bác có đóng bao giờ đâu. Cái Vân nó kêu to như thế mà…. cháu làm gì mà để nó kêu la như vậy. Bác nghe mà sốt ruột.
– Hồi trước bác cũng… như thế…
– Cái thằng này… lại nhắc lại…
– Cháu xin lỗi. Cháu quên.
– Nhưng… bác chưa quên.
Tâm nhìn bác, bác nhìn nó với vẻ mặt chờ mong, khao khát. Người đàn bà ngoài 50 nhưng vẫn còn hừng hực. Không cần cử động hay lời nói gì, cái vẻ đẹp hồi xuân, bừng lên lần cuối trước khi tắt của người đàn bà trong bác hấp dẫn Tâm. Tâm chợt bước lên một bước, nhưng vô tình lại thôi thúc bác. Bác Hằng tiến vội về phía Tâm. Cái đàn bà trong bác mong đợi giây phút này lắm rồi. Được nó địt, được rên la thảm thiết như cái Vân tối qua, được ê ẩm cái lồn thêm một lần nữa.
Tâm đón bác đang nhào vào lòng nó. Nó biết hôm nay không dừng được rồi. Nếu dừng thì bác và nó sẽ rất khó nói chuyện với nhau. Nó vẫn quý 2 bác. Tâm cúi xuống hôn lên môi bác. Bác hé đôi môi đã khờ khạo mấy chục năm nay đón nhận đôi môi nó. Nó mút bác thế nào bác mút lại như thế, đê mê và ngọt lịm. Từ ngày lấy chồng đến giờ, chồng bác có hôn hít lúc còn trẻ, nhưng không bao giờ làm bác thấy phiêu như bây giờ. Bác như đắm chìm trong vòng tay nó, đôi môi và cái lưỡi của bác cứ lặp lại theo những hướng dẫn của nó.
Bàn tay Tâm dần lần mò từ sau lưng chui vào quần bóp lấy cặp mông bác. Mông đã hơi sệ nhưng vẫn to và rắn chắc. Bàn tay kia thì chui vào trong áo sờ mó ngực bác. Cái miệng nó dần hôn hít xuống hõm cổ và xương quai xanh bác. Bác Hằng thở nặng nề, đôi tay bác cứ bấu chặt bắp tay nó. Chợt tiếng xoảng vang lên làm nó giật mình ngừng lại.
– Tiếp đi, con gà thôi. Ngày nào nó chả làm đổ cái bát nhôm.
– Mình làm nhanh bác nhé.
– Ừ, cháu cho vào luôn đi.
Bác Hằng nói xong liền tụt cái quần xuống. Cặp đùi bác có vẻ mỡ màng béo tốt hơn năm ngoái. Thấy nó nhìn chằm chằm bác ngượng nghịu.
– Bác xấu lắm à.
– Không, bác trông còn đẹp lắm. Bác trai chắc cố lắm.
– Cái ông đó làm ăn gì. Còn không bằng một góc của cháu.
Mắt Tâm sáng rực khi nghe câu khen của bác. Cái quần nó nhanh chóng tụt xuống, con cặc bung ra khi cái quần đùi cũng được cởi ra. Bác Hằng nhìn chằm chằm vào con cặc nó như bị thôi miên.
– Bác ơi!
– Ừ… cháu.
– Cháu… địt bác nhé.
– Ừ…. địt… bác…. đi.
Tâm kéo bác ra bàn ăn đang để trống. Nó vứt cái lồng bàn xuống rồi bế bác ngồi lên. Con cặc kê vào cái lồn đang dạng háng ra chờ đợi. Cái đầu rùa dần tiến vào cái lồn thâm nâu vì tuổi tác, vì đã đẻ 2 đứa con. Bác rên nhẹ khi đầu rùa nó tiến vào. Vẫn như vậy, vẫn to như vậy. Lồn đẻ 2 nữa của bác mà vẫn bị căng ra vì con cặc nó. Nó cho vào rất từ từ, đôi khi vừa vào 1 tí lại rút ra. Nó sợ bác chưa ra nước nhiều sẽ bị rát. Nhưng kỳ diệu thay, con cặc vào đến đâu là nước nhờn cứ thế rỉ ra thuận lợi cho con cặc tiến vào. Tâm vào hơn nửa rồi đút 1 phát lút cán. Bác quíu người lại ôm chặt lấy nó.
Tâm giữ hai đùi bác rồi bắt đầu địt. Con cặc cứ ra vào chầm chậm, dài và sâu vào lồn bác. Bác ôm lấy cổ nó, ngửa đầu lên trời rên rỉ. Nó hơi ngạc nhiên, lần trước bác không thoải mái thế này. Nó đâu biết, nó và Vân làm bác bị kích thích mạnh. Bác muốn được như Vân, được rên la thỏa thích. Nó cứ thế địt vào lồn bác, nhanh dần, mạnh dần. Bác vừa thở vừa rên, đôi lúc tiếng rên như bị tắc lại vì cái cảm xúc trong bác nó phức tạp quá, dồn nén quá.
Tâm nhìn bác trông khổ sở quá. Mặt bác đỏ lựng lên, cổ nổi hết gân, bác đang gồng người lên chịu đựng cái gì đó ghê gớm lắm.
– Có cần chậm lại không bác.
– Không…. ư…hư…hư…..sướng lắm…..chết….luôn….cũng được…ư….ư….ư….
– Thế cháu địt mạnh hơn nhé.
– Ư… còn mạnh hơn nữa à… ư….ư….chết mất….
Tâm giữ chặt hai đùi bác rồi nện phầm phập vào lồn bác. Lúc thì cao trào cứ liên tục như máy khâu, lúc thì như máy đầm cứ vào thật sâu ra gần hết, nhưng phát nào là ra phát nấy. Bác không chịu nổi nữa, giờ có chồng về thì bác cũng bắt nó địt cho đến cùng. Bác gào lên như con mèo cái đến ngày, tiếng bác khàn khàn đôi lúc như tắc nghẹn:
– AAAAAAAA……ôi Tâm ơi…..chết mất……ôi anh Vui ơi….ôi…aaaaa……aaaa…..anh ơi…..em chết mất…..
– Cháu tăng tốc đây.
– Ôi… ôi…. Tâm ơi…. Tâm ơi…anh ơi….ôi…..ôi…aaaaaaaa……..aaaaaaaaaa…….
– Anh đây Hằng ơi! Anh làm em sướng nhé.
– Ôi…. ôi aa …… ư….nói gì thế Tâm….ôi….ôi….hư thế……
– Em vừa gọi anh còn gì nữa Hằng ơi…. lồn em mút mạnh thế….aa…..
– Ư…ư….mạnh quá….nát lồn rồi Tâm ơi….aaaaa……anh ơi…..aaaaaa….anh ơi….aaaaaaaaaaaaaaaa………
Tâm địt một chặp như máy khâu rồi dừng lại. Nó cũng thở phì phò vì đau cả eo. Bác Hằng như rũ người ra, ngả hẳn người vào nó. Cái người đàn bà 50 này, khi sướng có thể mút cặc nó như vậy, tí nữa làm nó xuất. Tâm vừa thở hổn hển vừa hôn lên vai, lên cổ lên má bác. Bác dụi đầu vào mặt nó, mắt bác long lanh vì cơn sướng vừa rồi:
– Làm gì mà mạnh thế.
– Hằng có sướng không.
– Này, nói bậy vừa thôi. Bác cháu với nhau mà.
– Bác cháu mà địt nhau thế này thì bác cháu gì nữa. Hằng có thích được địt thế không.
– Có, thích lắm. Thích điên lên được.
– Vậy anh địt Hằng nữa nhé.
– Nữa à. Nhẹ nhẹ thôi đừng mạnh như vừa nãy nhé.
– Ôm cổ anh đi Hằng.
Bác vừa ôm cổ nó thì Tâm xốc bác lên. Bác có tuổi rồi nên nặng hơn mẹ nó, dù thấp hơn mẹ. Bác còn đang kinh ngạc chưa hiểu chuyện gì, chỉ biết níu chặt lấy cổ nó. Tâm bắt đầu hẩy cặc vào lồn bác. Từng phát từng phát mạnh mẽ, con cặc cứ lút cán lồn Hằng. Hằng há hốc mồm ra như cá thiếu ô xi, cái thằng này… sao lại có thể sướng như thế này. Cả người Hằng cứ nẩy lên theo nhịp cặc nó hẩy, rồi lại bị con cặc nó tra lút cán vào lồn Hằng.
– Ôi… ôi…ôi…thế này không được đâu….Tâm ơi….không chịu nổi đâu….ôi….ôi…aaaa..aaaaaa…aaaa…..aaaaaaaaa………aaaaaaaaaa….
– Em có thích không.
– Thích….sướng kinh khủng….nhưng em không chịu được…aaaaaaa…….anh Tâm ơi….anh Vui ơi……chết em…..AAAAAAAAAAAAAAA……….
Tâm nắc như máy khâu vào cái lồn già của bác. Bác khóc lóc ầm ỹ, lồn bác co siết lại như muốn thít luôn cặc nó lại. Nó vội dừng lại, rút cặc ra. Bác tuột xuống, bám vào cái bàn ăn như muốn khụy. Chân bác đã run rẩy lắm rồi, sao mà có thằng ác thế, làm mình đứng cũng không nổi. Chưa kịp hoàn hồn thì nó lại lật úp bác trên bàn ăn, cái mông to chỉa ra ngoài. Con cặc chui qua cái khe hẹp tiến vào trong cái lồn đã sũng nước của Hằng mà địt. Bác chẳng còn biết gì nữa, cả người cứ giật giật rồi run rẩy, bã cả người ra.
Tiếng đẩy cổng sắt vang lên, thằng Tâm đang định nước rút trong lồn bác chợt dừng lại. Nó vội mặc quần vào rồi đi ra ngoài. Chị bước vào nhà, tay chị đang khuân mấy túi đựng gạo. Chị thấy nó thì nhăn mặt cười:
– Chị đã bảo không lấy nhưng bà nội thằng cu cứ bắt lấy về. Có cả hai con gà làm rồi, em có lấy 1 con không.
– Không chị ạ. Chị ăn cơm chưa.
– Chị có ăn 1 ít rồi. Hai bác đâu.
– Bác Vui đi ăn bên hàng xóm. Bác Hằng… đang ơ trong bếp.
– Để chị bảo bác ăn hộ một ít. Nhiều thế này ăn không xuể.
Tâm định ngăn lại nhưng không kịp. Nó cũng không biết lấy lý do gì để ngăn chị. Chị đã bước qua nó tiến vào bếp. Tâm vội nín thở chạy theo. Cảnh tượng nó không mong muốn đã….không diễn ra. Bác Hằng đang ngồi xổm dưới đất bóc… tỏi.
– Về rồi hả cháu. Thế có ăn thêm cơm không.
– Không bác ạ. Cháu ăn thế là no rồi.
– Ừ, còn trẻ cứ phải ăn uống đầy đủ vào.
– Thế bác ăn chưa ạ.
– Bác ăn rồi. Ăn no là đằng khác.
Bác nói rồi liếc Tâm một cái. Tâm chột dạ, cười gượng với bác. Nó đâu biết bác vẫn còn run lẩy bẩy trong người. Cái lồn áp vào sàn nhà vẫn còn hơi giật giật, từng dòng nước nhờn theo khe lồn vẫn đang chảy qua quần xuống sàn nhà. Giờ mà bác đứng lên thì hai chị em nó sẽ nhìn thấy hết.
Tâm đèo chị về trong ngày mưa phùn rả rích. Chị không đội mũ bảo hiểm mà mặc gió mang theo những hạt mưa phùn bám vào tóc chị. Chị vòng tay ôm chặt nó, đầu chị ngả vào lưng nó. Cả người chị như rịt vào nó.
– Mãi như thế này được thì tốt. Chị thều thào trong gió.
– Em xin lỗi.
– Không, em không có lỗi. Chị chỉ cố níu giữ chút gì của em mà thôi. Em và chị không thuộc về nhau. Chị là mẫu người muốn một gia đình hoàn chỉnh. Sau này, gặp lại em không bơ chị đi là được.
– Nếu em muốn kéo chị vào em thì sao.
– Nếu em dám, chị cũng dám.