Nó vội kéo dì xuống, nếu không cứ thế này có khi dì hôn nó thật. Nhân viên khách sạn ra giúp nó. Tâm hỏi còn phòng trống không. Có nhưng đều đặt hết rồi. Có mấy khách mai còn check in sớm. Tâm nghĩ nghĩ rồi bảo bell gọi taxi hộ. Nó kéo mãi cùng mấy thằng bell mới lôi được dì vào trong xe. Dì cứ ầm ý, còn thơm má cả một thằng bell trẻ làm nó đỏ hết cả mặt. Ấy thế mà vào trong xe, dì lại nằm im trên đùi nó. Tóc Dì búi cao để hợp với cái áo sườn xám trung quốc, làm lộ ra gáy và cái cổ trắng bóc, thon gọn. Những lọn tóc mai lòa xòa trên tai, Tâm khẽ vén lại cho dì. Bàn tay nó chợt khẽ vuốt ve cái cổ trắng mịn của dì. Dì rùng mình, rồi chợt ghì cằm vào tay nó như đồng ý cho nó tiếp tục. Nó cứ thế vuôt ve làn da mịn màng của dì. Nếu có thể, nó có thể vuốt ve cả đêm cũng được. Nhưng xe dừng lại, đã đến nhà dì. Tâm tiếc nuối rời tay khỏi cổ dì rồi trả tiền xe.
– Đến nhà rồi dì à.
– Umm…
– Con đỡ dì vào nhà nhé.
Tâm ra xe trước, dì cố ngồi dậy. Nhưng trông dì có vẻ hết sức, mãi không ra được. Tâm đành khom người vào dìu dì ra. Nó dìu dì đến cổng, dì như hết hơi cứ dựa vào người nó.
– Khóa để đâu dì, để con mở cổng.
– Con lấy trong ví ý, ngăn cuối.
Tâm nhẹ nhàng mở cổng, tay vẫn đỡ lấy dì. Nhà dì tối om, Thảo Nguyên chắc không có nhà. Dì gần như lả vào người nó, đầu dì như muốn gục xuống.
– Dì, dậy đi, đến nhà rồi.
– Ừ…. dì biết, mà buồn ngủ quá.
– Thế đợi con khép cổng rồi con dìu dì lên.
Tâm chốt xong cổng, quay lại thì dì đã ngồi bệt xuống đất. Nó nâng dì lên mà người dì cứ nhũn ra như bún. Tâm thử dìu dì mà khó quá. Nó nhìn quãng đường còn lên cả cầu thang thì lâu quá. Tâm hít 1 hơi rồi ôm ngang người, bế bổng dì lên. Dì mở to mắt ra nhìn nó. Nó khẽ cười ngượng nghịu rồi bế dì vào nhà.
Nó cứ mải mở khóa, không để ý dì cứ nhìn nó chằm chằm. Tâm vào nhà, bật điện rồi lên gác. Nó lại vào căn phòng của dì lần nữa, vẫn thơm phức như mọi khi. Tâm nhẹ nhàng đặt dì xuống. Giờ nó mới phát hiện, trông dì khi nằm trên giường đẹp biết bao. Cái áo sườn xám ôm khít lấy thân thể dì, khoe ra những đường cong tuyệt vời của dì. Bộ ngực dì phập phồng chỉ cách nó có 20-30 cm. Cái vãy xẻ sâu bên dưới làm đùi dì lộ ra trước mắt nó, trắng muốt mịn màng. Tâm chợt thấy tim đập loạn, mắt nó cứ dán vào người dì. Nó ngước mắt lên thấy dì đang nhìn nó. Tâm bối rối cụp đầu xuống. Dì rúc rích cười, tay dì ôm lấy ngực có vẻ khó chịu.
– Con xin lỗi.
– Dì có đẹp không.
– Đẹp… dì đẹp lắm.
– Vì câu nói này, dì tha cho con cái khoản nhìn trộm. Về nhà thấy dễ chịu hẳn, đỡ mệt. Ai…. đứng 4 tiếng liền giờ mới thấy đau chân quá.
– Quên, để con cởi giày cho dì.
Tâm vội tháo giày ra cho dì. Dì rên nhẹ lên một tiếng, có vẻ thoát được đôi giày bó buộc vào chân thật dễ chịu. Dì ngoe nguẩy các ngón chân để thư giãn chúng. Chân dì nó đã được nhìn một lần rồi, giờ nhìn lại vẫn thấy đẹp. Các ngón chân dài vừa phải, tròn chịa được. Móng được cắt cẩn thận, sơn tím hồng.
– Mỏi chân hả dì.
– Mỏi chết đi được. Con xem đi đôi giày 12cm đứng 4 tiếng xem.
– Vậy… con bóp chân cho dì nhé.
– Được không. Con còn nghề bóp chân nữa à.
– Thi thoảng con cũng bóp chân cho mẹ con. Mẹ con là cô giáo cũng phải đứng lớp nhiều.
– Vậy con bóp hộ dì. Để dì xem tài của con thế nào.
Tâm ngồi trên giường, nó kê chân dì lên đùi. Bàn tay nó cẩn thận bóp nhè nhẹ chân dì. Chân dì mềm quá, đó là cảm giác đầu tiên của nó. Nó cần thận vừa bóp vừa để ý cảm giác của dì. Dì cứ rên lên nhè nhẹ dưới bàn tay của nó. Tâm chăm sóc cẩn thận cả hai chân dì. Chân dì cũng xịt nước hoa hay sao mà nó thấy chân dì cũng thơm thế. Nó nhìn chân dì mà muốn nâng lên hôn hít đôi chân ấy.
– Con bóp giỏi quá, dì đỡ đau rồi. Con bóp… lên chỗ bắp chân dì được không.
Tâm khẽ dịch tay lên bắp chân dì. Chân dì khá thon, bắp chân cũng nhỏ. Da dì mịn màng và mỏng manh quá. Làn da trắng mịn chắc dì chăm sóc chúng rất tốt. Tâm nhìn chân dì mà con cặc nó chợt cứng lên trong quần. Nó thật muốn phạm tội.
Dì chợt cười khúc khích. Nó chả hiểu sao. Dì cười 1 lúc, chảy cả nước mắt, tay vỗ vỗ ngực vì tức.
– Xin lỗi con. Dì không cười con đâu.
– Chuyện gì làm dì buồn cười à.
– Không. Dì thấy con bóp bắp chân tự nhiên dì lại mỏi đùi. Dì chợt nghĩ dì mà bảo con bóp đùi chắc con nghĩ dì dụ dỗ con.
– Nhìn chân dì thôi là con cũng muốn được dụ dỗ rồi.
– Thật không, dì già rồi đẹp cái gì.
– Không, chân dì đẹp lắm. Những người phụ nữ con biết thì chân dì là đẹp nhất.
– Con dẻo mồm lắm. Chắc nhiều đàn bà thích con.
Dì và nó chợt nhìn nhau. Tâm sững người ra, nó cứ thế nhìn dì. Nó chợt… muốn nhào tới đè lên dì. Cái cảm xúc muốn nó làm, cái lý trí thì bảo không. Trong khi Tâm còn đang phân vân thì dì chợt ngồi dậy, mặt đối mặt nó. Đôi môi dì hững hờ ngay trước môi nó. Tâm không chần chừ được nữa, bản năng nó đã chiến thắng. Nó nhanh chóng dán môi vào môi dì. Cả hai như chỉ cần tín hiệu để khởi đầu. Dì và nó quấn chặt vào nhau. Đôi môi điên cuồng mút lấy nhau. Lưỡi dì lùa qua miệng nó, liếm quanh môi nó rồi chui sâu vào tìm lưỡi nó. Hai người cứ mơn trớn nhau, lưỡi môi tìm nhau mút mát. Đôi lúc đổi kiểu, là những nụ hôn sâu, hay những cái nút lưỡi đầy đê mê. Cả hai chỉ rời nhau ra để thở rồi lại mơn trớn môi nhau.
Sau một đợt hôn dài như bất tận, dì buông nó ra không hôn nữa. Dì nhìn nó chằm chằm làm nó hoảng.
– Con… xin lỗi dì.
– Vì cái gì.
– Vì… đã hôn dì.
– Giờ con mới xin lỗi à. Con đâu phải lần đầu hôn dì.
– Con… lần trước là dì hôn con đấy chứ.
– Không tính lần đó. Lần đầu cơ. Con có biết lúc con bị sốt ở nhà dì. Dì đang lau người thì con kéo dì xuống rồi hôn dì không.
– Thật ạ. Con… chả nhớ gì cả.
– Thì sao mà nhớ. Con đang sốt mà.
– Nhưng lần thứ 2 là dì hôn con trước.
– Lần đó dì say, không tính.
– Vậy coi như hòa.
– Hòa sao được, lần này con hôn dì.
– Tại… tại… dì trước. Con nhìn dì… con không chịu được.
Dì phá lên cười trước cái lý luận của nó. Dì nằm ra giường cười, trông dì thật đẹp, cái đẹp tự nhiên và mỏng manh biết bao.
– Con có sợ mang tiếng không.
– Là sao hả dì.
– Con nằm với dì. Dì muốn ai đó nằm cạnh dì. Có được không.
Tâm nhìn dì. Nó không thấy cái gì đó ngoài sự khẩn cầu chân thành, nỗi khát khao, nỗi buồn man mác. Nó khẽ gật đầu rồi nằm xuống. Dì đẩy nó nằm nghiêng, rồi dì ôm nó từ phía sau. Mùi thơm man mác nhè nhẹ của dì cứ phả vào nó, thật dễ chịu. Nó cứ nằm đó, cứng đơ người. Đằng sau nó đang là một người phụ nữ đẹp tuyệt. Nó muốn nắm lấy bàn tay đang hờ hững nơi bụng nó, mà cứ lần nữa không dám. Mải miên man trong những suy nghĩ vớ vẩn, nó mới chợt nhận ra tiếng thở đều đều của dì. Nó hơi xoay lại, dì đã ngủ rồi. Nhìn dì nằm ngủ trông vẫn đẹp quá. Nó ngắm nhìn mặt dì không biết chán. Nhưng cũng đến lúc phải về. Nó luyến tiếc nhìn dì, rồi chợt hôn nhẹ lên trán dì. Nó muốn hôn môi, nhưng sợ không kiềm chế được muốn cắn nát đôi môi ấy.
Tâm đắp chăn nhẹ cho dì. Nó định ra về. Nhưng bước chân nó chợt khựng lại. Thảo Nguyên đang đứng tựa cửa nhìn nó. Ánh mắt nàng làm nó không thấy dễ chịu tí nào. Nó chợt chột dạ, như ông chồng bị vợ bắt gặp đang ăn vụng. Ánh mắt ấy có chút ghét, có chút khinh thường, có chút đau đớn, có chút phẫn nộ.
– Thảo Nguyên…. tôi….
– Anh bảo không yêu tôi. Vậy mà nằm đó với mẹ tôi. Anh không muốn làm tôi đau khổ… là thế này phải không.
– không… nghe tôi giải thích.
Nó vội chạy theo nàng. Thảo Nguyên vào phòng đóng sầm cửa. Nó vội giơ tay ra cản. Cái cửa đóng sầm vào tay nó, đau điếng. Nhưng giờ có quan trọng gì. Nó đẩy cửa ra thì 1 quyển sách bay tới nó. Nó lại dinh 1 cú vào đầu. Sách gì vừa cứng vừa nặng, làm nó choáng váng.
– Nghe tôi nói đã. Không phải như em nghĩ. Dì tổ chức tiệc ở khách sạn. Mà dì say quá. Tôi đưa dì về. Dì bảo muốn có ai nằm cùng. Chỉ thế thôi.
– Thế anh hôn mẹ tôi làm gì.
– Tôi…. hôn trán thôi mà. Tôi đúng là có thấy dì đẹp, nhưng tôi chỉ hôn trán, chúc dì ngủ ngon thôi.
– Anh… cái đồ đầu đất… hôn trán…chúc ngủ ngon. Anh tưởng tôi tin à. Anh toàn thích phụ nữ lớn tuổi nhỉ. Sở thích hay đó.
– Em không hiểu thì thôi. Tôi về vậy.
– Ai cho anh về. Anh đứng đó. Anh có biết hôm nay tôi đã đi đâu không. Tôi vật vờ quanh bờ biển, mong có ai đó tìm thấy mình. Tôi như con điên chết chìm trong trò đùa của anh.
– Em uống rượu à.
– THì có làm sao. Tôi thích thì tôi uống. Say còn dễ chịu hơn tỉnh.
– Em sao phải vậy. Đã mấy tháng rồi. Tôi tưởng em đã… quên tôi.
– Tôi cũng muốn quên lắm. Cái ngữ anh…. đáng ra tôi phải quên lâu rồi. Mà… có lẽ do tôi chưa chiếm được, nên mới vậy thôi. Tôi đã bảo để tôi yêu anh, rồi tôi đá anh. Sao anh không chịu hiểu, trời ơi.
– Anh… anh cũng muốn yêu em. Em có hiểu không. Sao anh không rung động với em cho được. Nhưng yêu em là làm em đau khổ. Anh không bỏ được những người đàn bà của anh, cái đó em chịu được sao. Anh bệnh hoạn, đúng đó. Anh không chối, sao em cứ mãi như vậy. Em khóc, em có biết anh cũng thấy đau lắm không.
Tâm ôm chặt lấy Thảo Nguyên. Nàng bù lu bù loa khóc, tay đập đập nó. Tâm mặc kệ, cứ ôm chặt nàng vào lòng. Thảo Nguyên dừng khóc, khuôn mặt nhòa lệ nhìn nó. Rồi nàng cứ thế giữ chặt đầu nó, môi nàng ngậm lây môi nó.
Tâm không chống cự. Nó nhìn Thảo Nguyên vật vã như vậy nó cũng xót xa lắm. Thảo Nguyên đẹp như hoa như ngọc, thanh xuân mơn mởn ai mà chả mê. Người háu gái còn trẻ như nó cũng vậy. Nó cứ sợ… cứ nghĩ… nhưng giờ nó bỏ qua hết. Nó điên cuồng hôn lại nàng. Miệng nó dính chặt miệng nàng, cái lưỡi xâm chiếm mạnh mẽ vào bên trong, sục sạo quanh miệng, truy tìm cái lưỡi mềm mại của nàng mà vuốt ve, mà xoắn suýt.
Bàn tay nó sục vào trong áo, đẩy áo ngực nàng ra mà xoa bóp bộ ngực nhỏ nhắn của nàng. Cả người Thảo Nguyên cứ run rẩy dưới bàn tay và cái miệng của nó. Tâm dứt môi khỏi miệng Thảo Nguyên, nó hôn khẽ xuống cổ cạnh xương hàm của nàng. Thảo Nguyên khẽ rên lên một tiếng khe khẽ. Nó cứ thế hôn hít cổ nàng, phả hơi nóng của nó làm nàng run rẩy. Bàn tay cứ xoa bóp, rồi day cái núm ti nhỏ xíu của nàng đã cương lên như hạt lạc. Thảo Nguyên cứ ngửa cổ lên trời mà thở, thi thoảng rên rỉ những âm thanh hồ mị.
Tâm chợt dừng hết lại, trong sự chưng hửng của THảo Nguyên. Nó lấy tay giật bung cái áo sơ mi của nàng, lột chúng ra. Thảo Nguyên khẽ lấy tay che người lại vì ngượng. Nó cũng cởi áo của nó ra, thân hình rắn chắc hiện rõ trước mắt Thảo Nguyên. Nó tiến tới túm lấy quần bò của nàng. Thảo Nguyên lấy tay giữ lại, nó hất tay nàng ra. Bàn tay khẽ cởi khuy quần nàng ra, lột mạnh xuống. Nó đẩy Thảo Nguyên xuống giường, lột mạnh cái quần bò ra đầy bạo lực. Quần nó cũng tụt xuống hết, con cặc cương ngỏng lên trời đầy kiêu hãnh.
Nó chồm xuống nằm lên Thảo Nguyên. Con cặc ép lên bụng nàng. Hai tay nó chống xuống cạnh nàng, nó nhìn THảo Nguyên chằm chằm:
– Tôi chỉ là một thằng thợ xây. Làm việc 9-10 tiếng 1 ngày, chưa kể ăn ngủ. Tôi cục súc, cũng không lãng mạn để yêu chiều em. Tôi có nhiều mối quan hệ với đàn bà lớn tuổi, đàn bà có chồng. Tôi loạn luân với mẹ, và với cả em họ tôi, với thím tôi. Em rõ chưa. Tôi còn chả có thời gian yêu đương tậm sự với họ mấy. Gặp nhau chỉ có địt và địt. Em có muốn thế không, để tôi cho em vào cùng nhóm với họ.
Thảo Nguyên xanh tái mặt trước màn quát tháo của nó. Nàng bưng mặt khóc tu tu. Tâm điên tiết kéo 2 tay nàng ra.
– Nhìn đi, nhìn kỹ đi. Tôi sẽ là ác quỷ với em chứ không phải thiên thần hay bạch mã hoàng tử. Cuộc sống của tôi là như thế, và tôi không muốn thay đổi. Em có muốn như thế không. Đồ ngốc, em cứ khóc tôi không đau lòng ra sao. Nhưng tôi không muốn kéo em vào cuộc đời tôi. Tôi chấp nhận cái cách tôi sống, không có nghĩa em cũng phải vậy. Em cần tìm một người cho em cuộc sống hẳn hoi, chứ không phải yêu đương nhăng nhít rồi chả đi đến đâu cả. Em rõ chưa.
– Không… huhu….tôi chẳng biết gì cả…huhu…anh là đồ khốn….anh làm tôi đau lắm….huhu…
– Tôi có quá nhiều người cần tôi quan tâm rồi. Tôi còn chưa có sự nghiệp rõ ràng. Tôi còn mẹ, còn vợ, còn con đang cần chăm sóc. Có lẽ tôi và những người đàn bà của tôi sẽ có lúc họ không còn phục vụ được tình dục cho tôi nữa, nhưng tôi vẫn yêu quý họ, những người thân thiết của tôi. Họ vẫn mãi giữ một góc trái tim của tôi. Em có muốn chia sẻ chồng không, có muốn cũng chỉ có 1 góc trong trái tim tôi không. Em nên tìm người khác, người có thể chứa hết em trong trái tim họ. Cảm xúc tuổi trẻ chưa chắc 10 năm, 20 năm nữa cũng thế. Hãy tìm người yêu thương mình thực sự. Đừng để tổn thương bởi những thứ không đáng.
Tâm rời khỏi người Thảo Nguyên. Nó nhặt quần áo lên định mặc, thì thấy dì đang đứng nhìn nó từ ngoài cửa. Dì có vẻ hơi shock. Nó giật mình định che người lại, xong điều đó thật nực cười. Dì cũng nhìn thấy hết rồi còn gì. Nó gượng cười, gật đầu rồi ôm quần áo lách qua người dì xuống nhà.
Trời ban đêm ở thành phố biển mát rười rượi. Tâm lang thang trên con đường ra cầu Hàn để về lán nơi xây dựng. Nó thấy buồn bã, trống trải quá. Tự dưng nó thèm có ai đó ở bên để nó ôm vào lòng. Nó đã làm tổn thương Thảo Nguyên, nhưng chính nó cũng bị tổn thương. Những người đàn bà của nó là nó tự nguyện, nó cũng không muốn bỏ rơi ai cả. Nhưng đứng trước Thảo Nguyên, nó vẫn thấy có lỗi.
Tâm đang lang thang thì tiếng còi xe pip pip làm nó sực tỉnh. Nó quay lại, nụ cười chợt mỉm trên môi. Chị Ngọc thò đầu ra trêu nó:
– Xe không em.
– Có miễn phí không, em không có tiền đi xe của chị đâu.
– Sao lại không có, em đang là chủ nợ của chị mà. Lên xe đi.
Chị mở cửa xe ra. Nó leo lên, chị của 1 vòng xe làm nó giật mình, níu chặt ghế ngồi.
– Chị làm gì mà lái ghê thế.
– Hehe, đường vắng mà.
– Đang đi đâu mà chị lại ngoắt xe như thế.
– Chị định đi dạo, mà thấy em chị quyết định… về nhà.
– Ac, sao lại vậy.
– Thì… em là gối ngủ cho chị chứ sao. CHị đi dạo cho buồn ngủ mà.
Tâm câm nín chả biết nói gì. Nó nhìn lại, chị đang mặc một bộ hello kitty cả trên cả dưới toàn là mèo. Chị phi vun vút vượt qua mấy đèn đỏ rồi đỗ xịch trước ngõ. Tâm lui cui đi theo sau chị. Chị thì cứ tự nhiên như không, mặc định nó sẽ phải là gối ôm cho chị. Chị mở cửa rồi để luôn khóa đó, đi thẳng vào nhà. Tâm dở khóc dở cười, nó cầm cái khóa trên tay hồi lâu rồi đành khóa cửa lại.
Tâm vào trong phòng ngủ thì chị đã nằm trên giường. Dưới đuôi giường là một bộ đồ ngủ, khác với bộ lần trước nó mặc. Tâm nhìn chị, chị chẳng nói gì mà đang dán mắt vào cái điện thoại. Nó đành lấy quần áo vào nhà tắm, tắm qua rồi thay bộ đồ ngủ vào. Lần này không rộng như lần trước, mà vừa in. Tâm bước vào, chị ngẩng mặt lên nhìn nó. Chị cười toe:
– Có vừa không.
– Có chị ạ.
– Nằm đi. Em làm gì lâu chị chờ mãi.
– Thế nhỡ chị không gặp em, chị định đi xe đến khi buồn ngủ thật à.
– Ừ. Mà không có chuyện đó đâu. Chị với em là duyên phận rồi. Khi chị nhìn thấy dáng em trên đường, là chị biết điều chị tin tưởng không sai. Em là định mệnh trong đời của chị.
– Chị… em…chị nói vậy là sao.
– Là… nằm đây.
Tâm chợt thấy khẩn trương. Nó thấy mặt chị cũng rất khẩn trương và nghiêm túc. Nó vừa nằm xuống vừa nhìn chị. Chị nhìn nó rồi bật cười:
– Sao em nhìn chị thế.
– Chị… trông chị nghiêm túc…em hơi…sợ.
– Phì…chị chỉ hơi khẩn trương….hơi lo lắng và hồi hộp chút thôi.
– Sao lại hồi hộp hả chị.
– Vì chị quyết định… hôm nay.. em phải… làm gối ôm cho chị.
– Thì…như lần trước còn gì. Có gì hồi hộp.
– Lần này khác.
– Là sao hả chị.