Xét thấy kỵ sĩ trưởng đã chịu đầu hàng trước nên Đỗ Cửu đơn phương quyết định tạm thời giảng hòa với hắn, vì vậy mấy ngày kế tiếp kỵ sĩ trưởng làm y giận thế nào y cũng không thốt ra câu đuổi hắn khỏi cửa.
Đương nhiên chuyện nên làm thì không hề chậm trễ, dấu tay trên mông còn chưa mờ hẳn đã quấn lấy kỵ sĩ trưởng đang thoa thuốc cho y làm một phát, kỵ sĩ trưởng có điểm yếu của y thật ra có thể từ chối nhưng chỉ cần Đỗ Cửu nói một câu “Ngươi không được ta lập tức đi tìm người khác ngay” khiến lòng hắn bùng lên lửa dữ, không thèm bận tâm gì nữa đè y xuống.
“Còn muốn đi tìm kẻ khác nữa sao?” Qua mấy lần thì không cần thầy dạy kỵ sĩ trưởng cũng tự hiểu ra, biết làm sao để khiến Đỗ Cửu sướng nhất.
Đỗ Cửu cắn tay không để bản thân bậc thốt ra tiếng nào, lúc vừa bỏ thuốc Arthur và Theodore có tới tìm y, hiện giờ còn đang ngồi chờ ngoài phòng khách, y thích kiểu kích thích này nhưng lại không thích bày chuyện riêng tư của mình ra cho người khác xem, cho dù là nghe thấy cũng không được.
Thân thể rõ ràng phóng đãng không chịu nổi nhưng trên mặt nào đó lại bảo thủ tới lạ kì.
Loại mâu thuẫn này gọi dậy dục vọng trong lòng kỵ sĩ trưởng, lần lượt thay đổi hết cách này tới cách khác mạnh bạo bắt nạt y một lượt, Đỗ Cửu kiên trì không mở miệng, kết quả bị kích thích tới nỗi tự cắn rách cả tay.
Kiên cường tới vậy à…
Kỵ sĩ trưởng có hơi không ngờ được, đồng thời lại khẽ ngạc nhiên vì vừa nãy bản thân mất khống chế, bèn qua loa kết thúc sau đó giúp y tắm rửa sạch sẽ, mặc lại quần áo, ma xui quỷ khiến thế nào nào còn cẩn thận bôi thuốc lên miệng vết thương bị cắn rách nữa chứ.
Đỗ Cửu thấy vậy lửa giận đang chuẩn bị bùng lên lập tức tắt ngấm, tuy rằng còn có hơi không được tự nhiên nhưng vẫn đại phát từ bi nhận lấy ý tốt của kỵ sĩ trưởng, tha thứ cho chuyện quá quắt hắn vừa làm còn cho hắn một cái hôn rồi mới đuổi hắn đi.
Đợi tới khi thu xếp xong xuôi bước ra quả nhiên nhận được ánh mắt trêu chọc không thèm nể nang gì của Arthur và Theodore, nếu là trước kia thấy hai người nói vậy Đỗ Cửu khôn mấy bận tâm, nhưng lúc này không biết vì sao trong lòng y có hơi khó chịu, lên tiếng cắt ngang: “Có chuyện thì nói, không có thì cút!”
Arthur và Theodore nhìn nhau, đều thấy được sự ngạc nhiên trong mắt người kia.
“Ngươi quên à? Sắp đến tiết Uyển Úc Hương rồi, chúng ta bàn bạc trước xem có nên chơi một trận thật to không!” Theodore có ngoại hình tóc vàng mắt xanh, thoạt nhìn như một thanh niên xán lạn nhiệt tình cởi mở nhưng trên thực tế lại cực kỳ cứng đầu, sở trường chính là bày trò nghịch phá, những trò “hà hiếp” giáo viên trước kia gần như đều từ cậu mà ra.
Mà tiết Uyển Úc Hương là một ngày hội lớn ở đại lục này, tương đương với lễ tình nhân hoặc thất tịch ở thế giới hiện đại, Uyển Úc Hương là quốc hoa của nước Thánh La, Thánh La cực kỳ coi trọng tiết Uyển Úc Hương này, mỗi nhà đều bắt đầu chuẩn bị từ một tuần trước đó, đến khi ấy toàn bộ thành phố sẽ trở thành một biển hoa Uyển Úc Hương ngạt ngào, sôi nổi ba ngày ba đêm liền.
Mông Đỗ Cửu vẫn còn hơi đau bèn ngả nghiêng nằm xuống: “Các ngươi định chơi trò gì?”
Hoạt động chúc mừng tiết Uyển Úc Hương rất phong phú, riêng học viện tới khi đó sẽ tổ chức vũ hội, học sinh tự mình mời bạn nhảy, đại lục này rất thoáng nên không giới hạn nam nữ nam nam hay nữ nữ gì cả.
Arthur nhìn thấy động tác của y khẽ xùy một tiếng: “Ngươi chơi thì chơi nhưng nhớ chú ý chút, cẩn thận cơ thể của mình đấy, ta không muốn bị phụ hoàng nói mãi rằng ta dạy hư ngươi đâu.”
Thằng nhãi Alsace này quá biết diễn, rõ ràng còn ham chơi hơn cả anh nhưng mọi người đều cứ cảm thấy là anh dạy hư nó, từ nhỏ tới giờ không biết anh đã đội bao nhiêu cái nồi rồi.
Đỗ Cửu biết rõ thật ra Arthur quan tâm tới mình, xua xua tay với anh: “Yên tâm đi, ta biết chừng mực, ngươi tự lo cho mình trước đi, lần này có muốn nhân tiết Uyển Úc Hương tỏ tình với Lông Vũ Nhỏ không? Cần ta giúp gì thì cứ nói.”
Lông Vũ Nhỏ là biệt danh của người mà Arthur yêu thầm, lý do là bởi vì Arthur thường xuyên nâng niu quả cầu thủy tinh có một sợi lông vũ rồi ngẩn người, còn về phần người kia là ai thì hiện giờ chỉ có Arthur và Đỗ Cửu biết được.
Vì vậy không chờ Arthur mở miệng, Theodore đã hứng thú bừng bừng giơ tay: “Được đó được đó, ta cũng muốn giúp!” Cái vẻ mặt hóng hớt này như ước gì có thể biết được Lông Vũ Nhỏ là ai ngay tức thì.
Arthur đẩy cậu qua một bên: “Bảo ngươi tới đây để nói chuyện này à?”
Theodore hậm hực sờ sờ mũi.
Đỗ Cửu nửa nằm vẫn không thấy thoải mái bèn thay đổi tư thế nằm sấp xuống: “Được rồi, có chuyện thì nói, nói xong biến mau, ta muốn nghỉ ngơi.”
Theodore đáp: “Lần thi đấu trước đã qua hơn nửa năm, lâu rồi chúng ta không ra ngoài chơi, cứ như vậy nữa thì e là lớp E của chúng ta sẽ thật sự bị lãng quên mất, ta định sẽ làm một vố lớn trong vũ hội lần này, coi như cho nhóm đàn em mới vào một món quà chào mừng vậy, được chứ?”
Đỗ Cửu: “Ngươi định chơi kiểu gì?”
Theodore thần thần bí bí móc ra một tờ giấy đưa y.
Ồ, ngay cả kế hoạch cũng đã lên xong rồi à, Đỗ Cửu nhận lấy đọc lướt qua, đọc xong chỉ có một cảm nghĩ, thằng nhóc Theodore này đúng thiệt là bức bối tới hư người rồi mới nghĩ ra được cái ý tưởng gian tà như này, đúng thiệt là… làm tốt lắm!
Y lập tức tát nước theo: “Được đấy, ngươi cứ làm đi.”
Arthur có thể chịu dẫn theo Theodore tới đây thì tất nhiên cũng đã đồng ý rồi.
Theodore vô cùng phấn khởi lập tức cầm kế hoạch đi mất.
Đợi cậu rời đi, Arthur bỗng dưng nghiêm mặt: “Hai ngày sau Victor sẽ về tới, mấy ngày kế ngươi cẩn thận một chút, đi đâu cũng nên dẫn theo kỵ sĩ trưởng nhà ngươi. Hành tung của hắn ta rất kín kẽ, nếu không phải ta đã sắp xếp người bên cạnh hắn từ trước thì dám chừng đợi hắn giết tới trước mặt ngươi rồi thì mới hay biết.”
Vẻ mặt Đỗ Cửu khẽ thay đổi.
Victor là anh họ Đỗ Cửu, hắn ta và Alsace có thù cũ với nhau, là cái kiểu ngươi chết ta sống ấy.
Viêm Thần có ba người con trai một người con gái, cha của Alsace là con trai út cũng là người có thiên phú cao nhất được Viêm Thần yêu thương, mà cha của Victor là con trai trưởng của Viên Thần, tức hắn ta là cháu trai trưởng của ông.
Hắn ta lớn hơn Alsace 3 tuổi, bởi vì cha Alsace chết do cứu Viêm Thần nên y được Viêm Thần nuôi nấng bên người, một mình ông vừa làm cha vừa làm mẹ Alsace tới năm y 10 tuổi, đương nhiên tình cảm ông cháu sẽ đậm sâu hơn, cũng vì vậy mà thiên vị Alsace hơn.
Cho dù Victor có thiên phú ngất ngưởng gần như kế thừa toàn bộ tài năng của Viêm Thần, nhưng có Alsace ở đó vẫn phải đứng sang một bên.
Alsace ghen tị với thiên phú của Victor còn Victor lại ghen tị Alsace được yêu thương, từ khi còn nhỏ hai người đã không ưa gì nhau, ngay từ đầu chỉ là những chuyện nhỏ nhặt, trong mắt người lớn chỉ như mấy đứa trẻ đùa giỡn nhau nên cũng không bận tâm mấy, lần nào cũng thiên vị che chở cho Alsace khiến lòng đố kị hận thù trong Victor càng ngày càng nặng, cũng khiến cho Alsace càng ngày càng vững tin, dù sao có ông nội làm chỗ dựa thì còn sợ gì chứ, thiên phú trác tuyệt thì đã sao nào?
Vì vậy dần đà quan hệ của cả hai càng ngày càng kém, ngươi đâm ta một chút ta chọc ngươi lại một chút, không ai muốn nhường ai, mãi tới ba năm trước xém chút nữa đã dính tới mạng người.
Mọi chuyện đều bởi vì một người con trai, đồ đệ thứ ba của Viêm Thần – Horn, Horn lớn hơn Victor hai tuổi, lớn hơn Alsace năm tuổi, là một tinh linh có vẻ ngoài cực kì xinh đẹp.
Bởi vì thế giới này có kẻ địch chung là ma tộc khiến cho những chủng tộc lớn chung sống hòa bình với nhau, cũng không hạn chế nơi ở của mỗi chủng tộc, chỉ là hiếm người thông hôn với nhau mà thôi, suy cho cùng vẫn muốn nghĩ tới chuyện đời sau.
Horn được Viêm Thần nhặt về trong một chuyến mạo hiểm, bởi vì có thiên phú ma pháp hệ hỏa cao nên được nhận làm đồ đệ, cùng lớn lên bên cạnh Alsace và Victor, trẻ nhỏ bẩm sinh đã thích gần gũi với anh chị lớn tuổi hơn mình, hơn nữa tính cách Horn ôn hòa, bản thân cũng cực kì có sức hút, vì thế Alsace và Victor đang chớm tuổi cập kê đều không khỏi có ý với anh.
Dĩ nhiên khả năng cao là chỉ Victor thích Horn, suy cho cùng khi ấy Alsace còn nhỏ, hơn phân nửa xuất phát từ tâm lý cố tình đối đầu với Victor mà thôi.
Dù sao chỉ cần đối phương thích thì hai người đều sẽ ra tay tranh giành ngáng chân người kia.
Chỉ là thứ họ tranh nhau lúc này không phải vật chết mà là một người sống, bọn họ quậy tới tưng bừng nhưng lại quên để ý tới suy nghĩ của Horn, anh chỉ xem hai người như em trai mà không hề có tình cảm dư thừa nào khác.
Cuối cùng bởi vì sự ngang bướng của hai đứa nhỏ xém chút nữa khiến Horn mất mạng, anh hoàn toàn mất đi thiên phú ma pháp trở về rừng rậm tinh linh không bước ra nữa.
Victor và Alsace không ngờ mọi chuyện sẽ biến thành như vậy, vừa nhận sai cầu xin Horn tha thứ vừa oán hận lẫn nhau, giữa lúc tranh chấp Alsace bị Victor đả thương, nếu không được phát hiện kịp thời e là đã bỏ mạng, mà Victor vì chuyện này cũng bị Viêm Thần răng dạy một trận thật nặng, sau đó bị “sung quân” tới Băng cốc, nói dễ nghe là đi khổ tu.
Nhưng cả hai đều biết chuyện này chưa xong.
Sự thật chứng minh rằng, lúc này Victor trở về thật sự có ý tìm Alsace trả thù, nhưng bị kỵ sĩ trưởng đứng ra chặn lại nên không làm được gì cả, sau này Alsace tự mình tìm đường chết bị vạch trần, Victor bèn nhân cơ hội này chạy tới lẻn vào ném đá cười nhạo Alsace một trận.
Đỗ Cửu cạn lời với ân oán của hai người này, chỉ có thể nói quả nhiên là tuổi trẻ nó vậy, trật một tí mà đã thù ghét nhau rồi, nhưng mà hai đứa nhỏ này thành ra như vậy thì Viêm Thần không thể trốn tránh trách nhiệm được, Đỗ Cửu bỗng dưng có hơi không phân biệt được rốt cuộc có phải ông thật sự yêu thương Alsace hay không, tục ngữ nói cha mẹ thương con nhưng vẫn nên nghĩ cho tương lai, còn tình thương không màn tất cả như vậy thì có phải là yêu thương không, thật sự là ghét bỏ mới đúng.
Y tìm lại hình ảnh Viêm Thần trong trí nhớ Alsace, thành tựu ma pháp của ông thật sự không tầm thường nhưng trên mặt dạy dỗ đời sau thật sự còn chả bằng cả người bình thường.
“Sao hắn ta lại đột ngột trở về vậy?” Lúc Victor bị sung quân rõ ràng đã nói 5 năm mới về được, hiện giờ chỉ mới 3 năm thôi mà.
Arthur về mặt thiên phú tuy hỏng bét nhưng trên chuyện nắm bắt tin tức lại rất thành thạo, tay mắt gần như trải khắp cả nước: “Băng cốc xuất hiện ma phệ, Victor có công đánh đuổi ma phệ nên phụ vương không thể không triệu hắn ta trở về, nhưng tính thời gian thì sứ giả lúc này hẳn vừa mới tới Băng cốc, hắn ta gấp gáp âm thầm trở về như vậy chắc chắn không có ý tốt rồi.”
Đỗ Cửu hừ lạnh một tiếng: “Hắn ta chỉ có mấy cái trò lén lúc này thôi à, giấu đầu hở đuôi, sợ gì chứ, ta chờ hắn tới tìm ta đây!”
Arthur lại không yên lòng, anh cũng có quen biết Victor nên hiểu được tình tình hắn, Alsace hại hắn lưu lạc 3 năm ở Băng cốc hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.
“Ngươi nghe ta đi, mấy ngày tới cứ ở trong trang viên và ký túc xá, tốt xấu gì thì trường học có bảo vệ nên hắn không dám làm bừa, tốt nhất là để kỵ sĩ trưởng cũng dọn vào đây phòng ngừa bất trắc.”
Tuy rằng Đỗ Cửu cảm thấy Victor không có bản lĩnh lớn tới vậy, nhưng cái đề nghị để kỵ sĩ trưởng dọn vào ở cùng mình thật sự không tồi, y hiện giờ đúng là đang trong thời kỳ nồng nhiệt với kỵ sĩ trưởng, ước gì không thể mỗi giây mỗi phút đều dính chặt lấy nhau.
Y đảo mắt: “Được đó, ta nghe theo ngươi vậy, nhưng mà chuyện này ngươi nói với kỵ sĩ trưởng giúp ta nhé.”
Anh em hai người ăn ý tới vậy nên Arthur làm sao không biết được suy nghĩ của y chứ, nghe vậy bèn vỗ vai y, mặt mũi vô cùng đau khổ: “Người anh em kiềm chế chút đi, lo cho thận của mình với!” Còn trẻ không biết quý trọng *beep*, về già khóc lóc vì không *beep*!
“Cút!”