Có Arthur mở miệng, hơn nữa bảo vệ sự an toàn của Đỗ Cửu vốn là trách nhiệm của hắn nên kỵ sĩ trưởng không từ chối chuyện dọn vào ký túc xá, đương nhiên có tâm tư nào khác không thì chỉ mình hắn mới biết được.
Ký túc xá của Đỗ Cửu rất lớn, thừa sức chia ra một phòng cho kỵ sĩ trưởng, nhưng y có ý đồ xấu cố tình không muốn phá hỏng tình thế hiện giờ nên một hai bắt kỵ sĩ trưởng phải ở cùng phòng với mình, chính xác mà nói là ngủ cùng giường.
Kỵ sĩ trưởng đã hiểu rõ được tính xấu của cậu chủ nhà mình, biết càng như vậy thì càng không thể chiều theo y bèn lấy một chiếc giường đơn trong không gian của bản thân ra đặt trong góc, dứt khoát không một động tác thừa nằm xuống đó.
Đỗ Cửu: “…” Bực thiệt.
Cậu chủ Tiểu Cửu không vui cởi sạch hết quần áo, trần truồng đi lại trong phòng.
Kỵ sĩ trưởng: “…”
Hắn không thể nhịn nổi nữa đành phải túm lấy áo ngủ tròng lên giúp y: “Tôi nói rồi, nếu cậu chủ lại quấy phá thì tôi sẽ đem mấy hình ảnh trong kính kia phát ra ngoài!”
Đỗ Cửu chớp chớp đôi mắt to vô tội, vẻ mặt mất hứng: “Được đó, dù sao tới khi ấy nói rằng do kỵ sĩ trưởng của ta bắt ép ta là xong thôi, à, không đúng, thật sự vốn là do ngươi ép buộc ta mà, ta chỉ là một phế vật lớp E vai không thể gánh tay không thể nâng mà thôi, ngươi cảm thấy mọi người sẽ tin là ngươi ép buộc ta hay ta ép buộc ngươi đây?”
Y càng nói lại càng cảm thấy bản thân quá thông minh, không nhịn được kiêu ngạo giương cằm lên, cho dù kỵ sĩ trưởng có phát hình ảnh trong kính ra ngoài thì đã sao nào, lấy thái độ và hành động khi ấy thì nhìn sao cũng thấy y bị bắt ép, tới lúc đó không biết ai mới là người xui xẻo hơn ai đâu!
Kỵ sĩ trưởng chịu thua dưới ý nghĩ vô lại này của y, không thể thốt nên lời.
Đỗ Cửu hài lòng duỗi tay vòng lấy cổ kỵ sĩ trưởng, cười tủm tỉm thò qua hôn chụt một cái lên khóe môi hắn: “Nói vậy rồi thì kỵ sĩ trưởng vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời ta đi, ngươi xem ta bỏ tiền ra thuê ngươi, còn giúp ngươi giải quyết vấn đề sinh lý nữa, ngươi đi đầu tìm được chủ nhân biết điều như ta chứ, kẻ bị chịch là ta chứ đâu phải ngươi, ngươi còn bận lòng gì nữa? Chẳng lẽ ngươi thấy khó chịu sao?”
Nói rồi co gối lên cọ vào giữa hai chân kỵ sĩ trưởng.
Kỵ sĩ trưởng không hề lung lay, dứt khoát nhấc y ra ném thẳng xuống giường đắp chăn lên, động tác nhanh lẹ liền mạch lưu loát, trên mặt không có cảm xúc gì khác: “Cậu chủ nên đi ngủ đi, ngủ nhiều mới có thể cao lên được.”
Đỗ Cửu trừng hắn, sao lại có người như vậy chứ, thịt đưa tới miệng mà còn từ chối nữa! Cũng đâu phải không lên được đâu! Thiệt sự… thiệt sự…
Thật thú vị! Khiến y ngứa ngáy hết cả lòng!
Muốn đánh bại hắn, nhất định phải khiến hắn hoàn toàn chịu thua!
Hai mắt y sáng quắc, cả người run rẩy, trong đầu tưởng tượng ra cảnh kỵ sĩ trưởng thuần phục dưới chân mình, ngẫm đi ngẫm lại lập tức thấy hưng phấn tới mức máu nóng sôi trào.
Kỵ sĩ trưởng không biết đọc suy nghĩ nên không nhìn ra được cậu chủ nhà mình nghĩ gì, nhưng dùng ngón tay để nghĩ thì cũng biết chả phải chuyện tốt lành gì, cũng không nói tiếng nào nữa tắt đèn ma tinh đi: “Cậu chủ ngủ ngon.”
Ham muốn chinh phục của Đỗ Cửu bị khơi lên nhưng lại không nóng vội kéo kỵ sĩ trưởng lại XXOO mà rẽ sang đi con đường dịu dàng hiểu ý, kiểu người như kỵ sĩ trưởng vừa nhìn đã biết cực kì xem trọng tình cảm, chính trực bao dung, cương nghị trung thành nên không thể xài chiêu XX được, chỉ có chiếm lấy trái tim mới có thể khiến hắn thuần phục.
Còn về phần sau khi thành công chiếm được trái tim hắn thì làm gì tiếp nữa, cậu Tiểu Cửu bày tỏ cơ bản mình không nghĩ xa tới vậy, dù sao kẻ trao tim đâu phải là y, liên quan gì tới y chứ.
Gì? Ngươi bảo lỡ đâu ta cũng phải lòng thì sao à? Cậu Tiểu Cửu cười nhạo, không đời nào, trên đời này chỗ nào mà không có cỏ cớ gì phải yêu đơn phương một cành hoa, y đường đường là cậu chủ nhà Hollins, cùng lắm thì dang tay ôm trọn cả cánh rừng thôi.
Không thể không nói gương mặt lương thiện vô hại này của Alsace thật sự rất có ưu thế, cho dù tính tình y ác liệt khiến người khác chán ghét tới đâu đi nữa, nhưng đối diện với gương mặt này thì nếu là người bình thường lửa giận có lớn tới đâu đi nữa cũng sẽ bị dập tắt mấy phần, vì vậy khi y cố tình diễn kịch rất dễ khiến người ta quên mất những chuyện xấu y làm trước đó.
Ba ngày qua, thái độ của kỵ sĩ trưởng với y thoáng dịu lại đôi chút, tuy rằng vẫn chưa đạt tới trình độ Đỗ Cửu muốn nhưng so với trước kia đã tốt hơn nhiều rồi.
Hơn nữa y dần cảm thấy dường như phần thuộc về Tần Cửu Chiêu trong thân thể kỵ sĩ trưởng đang từ từ thức tỉnh, nếu không dựa vào tính cách kỵ sĩ trưởng tuyệt đối không thể mắc mưu chỉ với một chiêu được.
Nhưng mà sự kiên nhẫn của cậu Tiểu Cửu có hạn, tới ngày thứ 5 đã nhịn không được lộ ra nguyên hình, vẻ mặt thèm khát đè kỵ sĩ trưởng xuống, dán trên người hắn liến nhẹ đầu ngón tay, định làm gì thì không cần nói cũng biết.
“Không được.” kỵ sĩ trưởng đưa một bàn tay ra trỏ lên trán, nhẹ nhàng chặn y lại.
“Vì sao lại không được chớ?” Đỗ Cửu hậm hực, đã 5 ngày liền y không được XX rồi, chuyện này so với không ăn không uống thì còn khó chịu hơn, y sắp không chịu nổi rồi.
Alsace thật sự có vấn đề, so với Trường Xuân Ti thì còn đáng sợ hơn, Trường Xuân Ti chỉ có tác dụng với tình dục mà thôi, mà Alsace lại có vấn đề về tâm lý, một ngày không làm sẽ lập tức cảm thấy khó chịu đủ kiểu, Đỗ Cửu cố nhịn tới ngày thứ 5 đã hết sức rồi.
Kỵ sĩ trưởng nghiêm mặt: “Đây là chuyện mà chỉ có giữa người yêu mới làm với nhau, cần phải anh tình tôi nguyện, cậu chủ còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện nên trên tình cảm có thể tha thứ được, nhưng tôi sẽ không làm bậy cùng cậu nữa, như thế là không đúng, đợi sau này cậu gặp được người mình thích thì sẽ hối hận vì những chuyện này…”
Đỗ Cửu ghét nhất là người khác ra vẻ bề trên dạy đời mình, bực bội hất tay hắn ra: “Rốt cuộc ngươi có làm hay không, không làm thì ta đi tìm người khác vậy, ngươi có phải đàn ông hay không thế!”
Mặt kỵ sĩ trưởng nháy mắt đen đi, bật thốt lên: “Cậu dám!”
Đỗ Cửu càng bực mình hơn, y giả vờ thánh thiện 5 ngày nên không thể tùy ý cáu giận, giờ đã chịu đủ rồi, y luôn luôn tùy hứng, đây chính là lần đầu ép buộc bản thân phải hạ mình như vậy, cuối cùng lại đổi được ghét bỏ tới mức này, y càng nghĩ càng thấy giận dữ đồng thời còn có một chút ấm ức, lần đầu tiên y lấy lòng một người mà nào hay lại bị từ chối thế kia.
“Ta dám đấy! Sao ta lại không dám chứ!” Y bò dậy từ trên người kỵ sĩ trưởng, “Ngươi không nhìn xem ta là ai, ngươi dám quản ta à! Ngay bây giờ ta sẽ dám đi cho ngươi xem!”
Kỵ sĩ trưởng cảm thấy từ khi ở cạnh Alsace hắn càng ngày càng dễ nổi nóng, hít sâu một hơi đưa tay kéo Đỗ Cửu trở lại, giọng nói nặng nề: “Cậu chủ ngoan chút đi, chớ chọc giận ta.”
Không biết hắn làm gì mà bỗng dưng Đỗ Cửu không thể cử động được, chỉ còn mắt có thể chớp, ngọn lửa trong đôi mắt tím xinh đẹp gần như muốn hóa thành thực thể.
“Ngủ.” kỵ sĩ trưởng che mắt y lại ôm người vào lòng mình, “Tôi sẽ ở ngay đây cùng cậu, đợi cậu ngủ rồi tôi mới rời đi.”
Hắn nhẹ nhàng vỗ về lưng Đỗ Cửu tựa như đang dỗ một đứa nhỏ, ngay cả giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: “Có vài chuyện hiện giờ cậu chủ không hiểu được, sau này ắt sẽ hiểu ra thôi, tôi chỉ hy vọng cậu chủ bớt đi nhầm đường một chút đỡ cho tương lai lại hối hận, tôi biết cậu không thích nghe những lời này nhưng tôi vẫn muốn nói, nếu cậu chủ cảm thấy nhàm chán thì chi bằng suy nghĩ thử xem sau này sẽ làm gì, chỉ cần là chuyện mà tôi có thể giúp thì chắc chắn tôi sẽ giúp cậu.”
Đây đúng là suy nghĩ thật lòng của hắn.
Hắn cảm thấy bản tính Alsace không xấu, chỉ là từ nhỏ thiếu vắng sự dạy dỗ của cha mẹ, hơn nữa lại được Viêm Thần cưng chiều vô điều kiện nên mới nuôi thành loại tính cách buông thả không sợ trời không sợ đất như hiện giờ, tuổi 17 nếu ở gia đình bình thường thì đã sớm phải trưởng thành bắt đầu bươn chải rồi, nhưng cậu ấm quyền quý như Alsace trời sinh đã được người khác nâng niu hầu hạ, lại vẫn luôn sống trong hoàn cảnh đơn thuần như trường học này thì sao có thể hiểu chuyện được chứ.
Huống hồ gì Alsace còn có thân thế đặc biệt, hắn cảm thấy y trở thành như bây giờ có liên quan rất lớn tới thiên phú của y. Thật ra hắn cũng không rõ vì sao Viêm Thần lại đưa Alsace tới học viện Ma Võ nữa, tình hình thế này chi bằng dẫn theo bên cạnh tự mình dạy dỗ, nhưng mà lại nghĩ tới tính cách của Viêm Thần thì lại cảm thấy không ổn, chi bằng đưa tới trường cho xong.
Có lẽ bởi vì bản thân xảy ra quan hệ với Alsace mà hắn theo bản năng gom y vào phạm vi người thân quen, thầm có cảm giác bản thân có trách nhiệm chăm sóc dạy dỗ y.
Thật ra hắn cũng không nghĩ tới chuyện sau này với Alsace, rõ ràng chỉ là Alsace bỗng dưng tâm huyết dâng trào thấy mới lạ thôi, mà hắn cũng có hình mẫu lý tưởng của riêng mình, hoàn toàn không hề giống Alsace một tí nào cả.
Nhưng mà không biết vì sao hắn lại cứ bị Alsace dụ dỗ, nếu nói lần đầu là do trúng thuốc, lần thứ hai là bị ép nhưng lần thứ ba lại là chính bản thân hắn tình nguyện.
Alsace hoàn toàn là sự xuất hiện ngoài ý muốn trong kế hoạch cuộc đời của hắn, trong suy nghĩ về cuộc sống trước kia của hắn chính là nghiêm túc học hành, tốt nghiệp vẻ vang, đi du lịch khắp đại lục sau đó trở thành kỵ sĩ hoàng kim mà quay về, vừa trả lại ơn nghĩa cho nhà Hollins vừa thăng cấp lên kỵ sĩ bạch kim, sau đó gia nhập đoàn kỵ sĩ hoàng gia ra sức vì nước, tiếp tục rèn luyện trở thành thánh kỵ sĩ, nếu có thể càng mong muốn trước khi chết đi có thể trở thành thần kỵ sĩ, có lẽ trên đường sẽ gặp phải người cùng chung chí hướng để kết thành bạn lữ cùng nhau đồng hành.
Hắn nghĩ rất hay, từng cái từng cái đều đã liệt kê xong cả, cho tới nay đã thực hiện xong nửa trước nhưng không ngờ giữa chừng lại nhảy ra một Alsace, hoàn toàn phá rối kế hoạch của hắn.
Phản ứng đầu tiên của ai với thứ ngoài kế hoạch này ắt hẳn đều muốn gạt bỏ, huống hồ gì hắn bị dùng thủ đoạn như vậy đặt vào tròng, đặc biệt với một người đàn ông mà nói thì thật sự không vẻ vang gì, vừa uất ức vừa chán ghét, nếu không phải Alsace là cháu nội của Viêm Thần, con trai của ngài Hollins thì khi tỉnh lại chắc chắn hắn sẽ không tha cho đối phương.
Có lẽ bởi vì thân thể khiến người ta thương hại của Alsace, hoặc có thể là do khuôn mặt vô tội của y mà qua một thời gian ở cùng ác cảm trong lòng hắn dần dần tan biến, đương nhiên chuyện này cũng không nói lên rằng hắn có tình cảm nào khác với y ngay, ở trong mắt hắn thì Alsace chính là một cậu ấm bị chiều hư, hắn không ngại chăm sóc y một chút nhưng cũng không muốn thật sự phát triển thêm với y.
Còn về phần tại sao lại thấy khó chịu khi Alsace kêu gào đòi tìm người khác, hắn ngẫm nghĩ rồi quy cho tính chiếm hữu của đàn ông quấy rối, nghĩ nếu không phải Alsace mà đổi thành người khác thì cũng sẽ như vậy, hắn đã sơ suất một lần rồi thì không muốn lại có sai lầm lần nữa.
Vin vào đủ thứ lý do hắn tự nhận lấy trách nhiệm với Alsace, muốn dạy dỗ y, khiến y trở lại đường ngay, biến thành một đứa trẻ lạc quan tiến về phía trước.
Đỗ Cửu: Xin lỗi khiến ngươi thất vọng rồi, cong thì cong thôi, không bẻ nổi đâu.
Nhưng mà cậu ấm nhỏ rúc trong lòng hắn cảm nhận được hơi ấm, nghe lời hắn nói thật đúng là có hơi cảm động, đúng như kỵ sĩ trưởng nghĩ, từ nhỏ tới lớn thật sự không có người tỉ mẩn từng chút dạy dỗ y cái gì nên cái gì không nên làm, cái gì đúng còn cái gì là sai.
Từ trước tới giờ đều là “Alsace thật ngoan” “Chỉ cần là Alsace làm thì đều đúng” “Không sao hết có ông nội đây”… Trừ khi là chuyện hết sức khác người, còn lại tất cả những chuyện khác đối với y, cho dù là y sai cũng sẽ được nói thành đúng, dần đà y không trở nên như bây giờ mới là lạ đấy.
Sau này muốn làm gì?
Sau này…
Y suy nghĩ lời kỵ sĩ trưởng nói, dưới sự vỗ về của hắn mà mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau tỉnh lại bèn nghiêm túc nhìn kỵ sĩ trưởng: “Ta đã nghĩ ra sau này muốn làm gì rồi, làm! Tình! Làm cùng ngươi! Từ sáng sớm tới tối khuya!”
Kỵ sĩ trưởng: “…”