Gần sáng, Trung bật dậy vì tiếng xe cộ dần đông đúc. Những chiếc xe tải đi xuyên đêm giờ chuẩn bị đi vào các khu công nghiệp mang theo hàng hóa. Trung đi lang thang, mùi cỏ cây mùi của đêm chưa tan hết làm anh thấy dễ chịu. Bên kia đường đã có người đang bày thúng xôi ra, ngày mới vậy là lại sắp bắt đầu.
Xe lại tiếp tục chạy từ Thái Nguyên qua các khu công nghiệp và hướng về Bắc Ninh. Trung đã mua mấy gói xôi để anh Tài và Hân ăn. Hân không ngồi trên phía trước mà ngồi trong thùng cùng Trung. Cả hai người lặng lẽ ăn không nói. Hân chợt chìa gói xôi dở ra trước mắt Trung:
– Anh ăn nốt đi, em no rồi.
Trung lừng khừng, gói xôi mới ăn được một góc. Con gái gì mà ăn yếu thế.
– Em không cho gì vào đâu mà anh sợ.
– Sợ gì, có thuốc anh cũng ăn.
– Vậy sao tối qua anh sợ.
Trung cứng miệng, anh nhìn cô gái phía trước. Ánh mắt cô cũng đang nhìn thẳng vào anh không có chút gì e sợ.
– Anh ăn đi. Ngủ đêm không được sâu nhanh đói lắm. Tí mình còn phải đi mấy chặng nữa. Em tính mình không về Bắc Ninh luôn mà rẽ qua đằng này, cũng có một cụm công nghiệp nhỏ.
Hân dường như cũng không làm khó Trung, cô xoay chủ đề ra công việc. Trung vừa ăn nốt xôi vừa nghe Hân trình bày. Chặng đường vẫn còn nhiều mệt mỏi, nhưng càng đi càng gần về nhà. Ai khi đi cũng thấy lâu, về thì thấy nhanh hơn thì phải. Ấy vậy cũng phải quá trưa mới về đến xí nghiệp. Ai cũng mệt mỏi. Trung chỉ biết Hân mượn xe chị Ngà về nhà. Anh thì đi ra máy nước xịt cho nó thật mát rồi làm một giấc. Giờ Hân có muốn cưỡi lên anh cũng mặc, sợ cái gì.
Phía đánh giá chất lượng ISO cuối cùng cũng đến. Trung hơi ngạc nhiên khi thấy cả chị Hoa trong đó. Anh gọi anh Hải ra dẫn đoàn cùng, vì về kỹ thuật thì anh không có trình độ.
Mặc cái đoàn người hỏi han tìm tòi, chị Hoa kéo Trung lên văn phòng ngồi cho đỡ nóng. Trung cười hề hề tiếp đón chị, anh vẫn hơi gợn vụ ở văn phòng bắt gặp chị. Ánh mắt lấm lét của Trung nhìn chị không qua mắt được chị Hoa. Chị trừng mắt lên làm Trung gợn gợn, ở cơ quan anh vốn chỉ sợ chị nhất.
– CHị có làm gì em đâu mà em phải rén thế. Không mời chị được một chén trà à.
– Đâu có, em đang pha trà đây còn gì nữa. Chị sao hôm nay lại đến đây.
– Ơ…em hỏi hay nhỉ. Cái công ty thẩm định em chồng chị là giám đốc đấy. Chị đến không được à. Mà coi như chị đến công ty em với tư cách cá nhân cũng không được à.
– Không không…em có bảo thế đâu. Tại xa xôi thế này, chỗ này lại đang nóng chảy mỡ, em không nghĩ chị lại bỏ văn phòng điều hòa mát lạnh để đến đây.
– Biết đâu đấy, có người thích lạnh nhưng có người lại thích nóng.
Trung lộp bộp suy nghĩ bất an. Chị Hoa luôn mang lại cho Trung cảm giác sắp đem anh ra mắng vì một vụ gì đấy. Dù rằng ở đây anh là giám đốc nhưng cái cảm giác từ hồi cơ quan vẫn đeo đuổi Trung. Nào đâu riêng Trung, công ty ai mà tới phòng hành chính chả sợ chị Hoa.
Chị Hoa chả biết có hiểu cho nỗi lòng của Trung không nhưng cứ nhìn Trung cười cười. Rồi bất chợt chị vỗ bàn đét một cái, lông mày Trung nhảy lên, thầm nghĩ “ thôi bỏ mẹ bắt đầu rồi “. Chị Hoa vỗ bàn xong thì chỉ mặt Trung hằm hằm:
– Em, em có biết tội của em là gì chưa.
– Tội…tội là tội gì….em giờ có ở cơ quan đâu mà đắc tội với chị.
– Ở đâu đi nữa thì đắc tội vẫn là đắc tội. CHị hỏi em, có phải em nhập cả hàng bãi về mông má rồi bán không.
– Đúng…đúng thế…nhưng liên quan gì mà đắc tội chị.
– Tội của em chính là…không báo cáo hết cho chị biết. Em có nhập hàng máy khâu không.
– Có, em vừa đẩy được lô đó xong. Hàng này chạy lắm chị ạ. Giờ nhu cầu may mặc đang nhiều, ngay cả gia công xuất khẩu cũng tăng nên nhập về đến đâu là hết đến đấy.
– Em có biết vừa rồi chị 2 đêm không ngủ, bạc cả tóc vì tìm máy khâu không. Đã thế chị tìm ra đúng cái xí nghiệp của em có nhập máy. Nhưng chị gọi điện thì bên em kêu hàng chưa về kho. Lần sau gọi thì kêu chưa thống kê đủ xem hàng chất lượng sao. Lần cuối gọi, chị đã rất nhã nhặn thì bên em lại kêu vừa bán đi hết rồi. Thế là thế nào, em biết tội em chưa.
– Ai chà…cái này thì đúng là tội lớn thật. Chị thông cảm, bên em nhiều mối muốn lấy lắm. Chả dám hứa với ai, cũng không dám nhận đặt cọc. Sau khi hàng về, chúng em thẩm định xem loại 1 loại 2 được bao nhiêu, duy tu sửa chữa mông má các kiểu rồi…ai đến trước thì ôm hàng trước. Chứ trước cũng có 1 ông đặt cọc, xong đến giờ hẹn lại kêu xin khất. Chúng em được có tí tiền đặt cọc mà sau lô đó bị ế mất cả tháng trời. Trời đất toàn hàng cồng kềnh không thể chứa thêm hàng khác vào kho được.
– THế giờ chị muốn đặt thì làm sao. Bao giờ có máy.
– Cái này…để em xem lại…nhưng chắc nửa tháng nữa là có.
– Chị đang cần luôn 300 máy, loại ngon luôn đấy nhé. Đã dùng là dùng mượt không có sửa chữa gì đâu.
– Khổ, em mà bán cho chị thì tất nhiên là tốt nhất rồi. Nhưng mà nhỡ đâu nó hỏng hóc thì biết tính sao.
– Chị không biết. Đó là trách nhiệm của em. Chị chỉ cần máy thôi.
– Chị thế định…bán sang tay à.
– Vớ vẩn, chị thừa thời gian thế à. Chị…sắp mở công ty may.
– Cái gì.. công ty may cơ à….may gia công quần đùi áo ngủ hả chị.
– Mày nói nữa đừng hy vọng cái chứng chỉ ISO
– Em đùa thôi…hehe…thế chị may gì thế.
– May gì thì may, nhưng chị có hướng đi rồi. Mày chỉ cần lo máy cho chị thôi. Nhớ là tốt, bền và giá không được chát.
– Vâng vâng…em biết….không có bữa trưa nào miễn phí.
– Ngoan lắm…ngoan rồi chị sẽ tha không đánh.
Trung làu bàu thầm nghĩ trong miệng, có mà đợt hàng tới có khi chả có mấy lãi. Ngoan với chả không ngoan. Nhưng biết làm sao, nhìn chị Hoa là Trung không dám dây dưa rồi. Giờ chỉ có cách nịnh thối thúc đẩy cái vụ ISO cho nhanh rồi tống ôn thần này đi về thôi. May mà có 300 máy, chứ đòi cả 1000 máy thì có mà vỡ mồm.
Giờ anh mới chợt để ý, bộ quần áo chị Hoa mặc trên người khá là đẹp. Cái áo hoa cộc tay được may rất là khéo. Từng đường may ôm khít vào người chị nhưng lại không có vẻ chật chội gì cả. Nhìn chị ngồi thì có vẻ cũng có bụng rồi, nhưng khi đứng lên thì bụng như phẳng lì, may khéo thật. Cái quần dài thì khỏi nói, kết hợp cùng đôi dày cao gót thì trông chị Hoa kém gì người mẫu diễn viên đâu. Cặp đùi được quần ôm vào trông căng tròn và thật thích mắt. Mông thì khỏi nói, căng mẩy quá, chả biết bên trong có sệ không.
Chị Hoa thấy Trung dòm mình thì hơi cười, hất hàm ý hỏi Trung. Anh cười, chả hiểu từ bao giờ gặp chị Hoa Trung lại cười gian đến vậy.
– Em hỏi khí không phải, có phải bộ quần áo này chính bà chủ hãng may tự mình làm không.
– Thì sao, xấu hay đẹp.
– Đẹp…đủ chuẩn để xuất khẩu đấy. Mông ra mông vú ra vú.
– Này này…em bảo cái gì xuất khẩu, chị hay áo của chị.
– Ặc, tất nhiên là…quần áo của chị. Chị mà xuất khẩu thì quá lãng phí. Đồ tốt sao lại cho bọn tây lông hưởng được.
– Mày liệu hồn chị cho cái giày vào alo giờ. Ai là hàng hóa ở đây mà ví chị như thế. Mà đúng là chị định may xuất khẩu. Chú Huấn nói với em rồi à.
– Ặc, đâu có. Em nói linh tinh hóa ra thật thế à. Em mà biết chị định đến vì vụ máy khâu chắc em…bận đi công tác.
– Dám, chị ngồi đây đợi khi nào em về thì thôi. Thôi đùa thế đủ rồi. Chị không ăn không của em gì đâu. Cái ISO của em chị nhìn qua kho xưởng chắc không có gì đâu. Có gì thì chị bảo em chị châm chước cho, em không cần quan tâm.
– Thật à chị. Thế chị không bảo em trước, làm em lo nãy giờ.
– Chị còn phải thử xem cỗ lòng em thế nào chứ. Còn đây nữa, cầm đi.
Chị Hoa vứt cho Trung cái card visit, trên đó ghi là Đỗ Thị Hằng Nga, giám đốc công ty cổ phần thương mại và điện tử Topsale. Nghe cái tên quen quen mà anh không nhớ thấy ở đâu.
– Chị đưa em card visit này làm gì. Cũng là khách cần mua hàng của bên em ạ.
– Em chưa vào topsale bao giờ à.
– Cái tên quen quen nhưng em không nhớ thấy ở đâu.
– Đi ra đường vài phố chính đều thấy, nhớ ra chưa.
Trung vỗ đùi đét 1 cái. Thôi rồi cái trí nhớ bã đậu. Hóa ra đây là chuỗi siêu thị điện máy có tiếng. Hồi xưa lúc vừa xây nhà xong anh cũng sắm tủ lạnh tivi tất tần tật ở đó. Đầu Trung chợt nảy, chị Hoa đưa anh cái này là… Anh nhìn qua chị, thấy mắt chị hơi hấp háy nhìn Trung cười.
– Không phải nhìn chị. Chị là bạn học cũ với giám đốc ở đó. Em có muốn gửi ít quạt vào đó không. Dù không bán được mấy thì cũng có cái mác bán ở siêu thị điện máy, coi như một kênh phân phối và quảng cáo.
– Quá được ý chị ơi. Ôi giời sao hôm nay chị xinh thế không biết. Em ôm chị một cái có được không cho thêm ấm áp.
– Bỏ ra cái thằng này, đang nóng như lò thiêu thế này.
Trung chỉ giả vờ ôm chị thôi nhưng chị tưởng thật. Chị Hoa đứng dậy né Trung, thế nào cái chân vướng vào chân bàn. Chị chới với chống mạnh chân xuống để trụ. Trung nghe thấy tiếng chị kêu lên rồi chị vậy mà ngã kềnh ra đất. Trung lấm tấm mồ hôi, vui quá hóa vụng rồi. Anh vội tiến lại đỡ chị dậy.
– Chị có sao không. Em chỉ đùa thôi chứ có ôm chị đâu.
– Ai mà biết được. Bàn ghế gì mà kê sít thế không biết, đau hết cả hông rồi đây này.
– Thôi thôi được rồi. Tí em xúc tiến nhập máy về rồi cố giao chị sớm nhất có thể. Đền bù cho chị có được chưa.
– Nhớ nhá, hàng mà lỗi chị không trả tiền.
– Rồi rồi…tiền nong gì… nhưng nói vậy vẫn phải trả nhớ.
– Cái đồ ki bo…ai ui…cái chân tôi.
Chị Hoa nhăn nhó mặt mũi, tay giữ vào vai Trung mới đứng vững được. Dường như chị bị sái chân hay sao. Trung vội đỡ chị ngồi xuống ghế. Anh ngồi xuống xem xét bàn chân. Cũng chưa thấy sưng nhưng có thể do vẫn còn mới. Trung vội chạy ra phía tủ lạnh lấy ít đá rồi bọc vào ấn vào chân chị. Có đá lạnh làm mặt chị đỡ nhăn nhó hẳn. Nhưng cái ánh mắt nhìn Trung vẫn oán giận lắm.
– Chị giữ đá ấn vào đây. Để em xoa bóp xem đỡ không.
– Em có biết làm không đấy. Lang băm thì chết chị.
– Làm sao mà chết. Cùng lắm em cũng chị một đoạn ra xe. Chị chắc không nặng lắm nhỉ.
– Có em nặng ý, nhìn thế này mà bảo người ta béo.
– Em đùa …em đùa….để em nhìn kỹ xem nào…chà chà…
– Chà chà cái gì…làm gì có chỗ nào béo. Xem đây này…đây này.
Chị Hoa giơ cánh tay lên. Cánh tay thon thon nhỏ nhắn, bàn tay hơi gầy càng dài ra với những móng tay được tỉa tót sơn bóng cẩn thận. Trung chợt thấy nơi nách chị ướt một khoảng, chắc do nóng lắm. Vệt ướt ở nách lan ra tới tận gần bầu ngực. Giờ anh mới để ý tới ngực chị. Cánh tay giơ lên làm cái áo thêm ép chặt làm bầu ngực căng ra. Không hiểu đây là do cái áo ngực hay ngực chị vốn căng thế nhỉ.
Chị Hoa nhìn theo ánh mắt Trung. Cái chân chả quản đau giơ lên đạp Trung một cái. Trung vội bắt lấy, mặc cho chị Hoa giãy anh giữ chặt lấy chân chị. Bàn chân chị cũng thật đẹp, từng ngón chân đầy đặn trắng hồng được đệm lên bởi một đôi giày trắng cao gót. Trung từ từ tháo chiếc giày ra, chị Hoa thôi không giãy nữa. Anh xoa bóp thật nhẹ bằng mu trong bàn tay. Chị Hoa khẽ rên nhẹ lên nhưng không kêu đau. Trung cứ vậy xoa bóp thật chậm, anh vừa tiện thể ngắm bàn chân thật đẹp của người đàn bà dữ dằn bậc nhất cơ quan.
Những ngón tay Trung dần không xoa nơi cổ chân chị nơi bị trật nữa mà xoa tới những ngón chân. Anh biết có những người phụ nữ sinh ra đã có bàn chân đẹp. Bên Trung Quốc còn có nghề chuyên tuyển những phụ nữ chân đẹp để đi quảng cáo giày. Chân của chị Hoa có lẽ cũng vậy. Anh chợt nhìn lên phía bắp chân chị. Cái quần dài ống bó làm chân chị trông thật thích mắt với phần đùi căng tròn ôm khít lấy thân quần, phần dưới nhỏ lại làm Trung tưởng tưởng ra đôi chân vừa tròn trịa có da thịt của người đàn bà đã có chồng, nhưng lại vừa thon thả nơi bắp chân chứ không to như cột đình như nhiều cô nhiều mợ.
Trung cứ mải mê ngắm nghĩa chân chị mà không biết mình đang trong tầm ngắm của chị. Anh chợt giật mình khi bắt gặp ánh mắt chăm chăm của chị đang nhìn mình. Chị nhìn Trung lườm nhẹ làm anh hơi xấu hổ đỏ cả vành tai.
– Em ngắm đủ chưa. Khúc giò chị có béo lắm không.
– Không…đẹp lắm ạ.
– Đây là khen thật hay khen vờ đấy.
– Chân chị đẹp thì em khen thật chứ có gì đâu. Bàn chân chị chính ra nên đi quảng cáo giày mới đúng. Em chưa từng thấy ai có bàn chân đẹp như chị. Không hiểu…
– Không hiểu cái gì?
– Không…không có gì…
– Sao cứ lập lờ thế nhỉ. Nói thử xem, chị đã xử lý em đâu.
– Em nói thì chị mới xử lý.
– Chị…tạm thời không xử lý em. Nói mau. Không nói chị mới xử lý.
Trung quả thật không nói cũng dở, chả nhẽ lại nói dối. Anh nhìn chị Hoa đang quắc mắt đợi câu trả lời. Cái người đàn bà này thật ghê gớm. Nhưng mà Trung chợt lại không sợ. Bàn tay anh vẫn đang mân mê bàn chân chị. Có lẽ anh đang ở sân nhà, có lẽ ở đây không phải là cơ quan, và có lẽ…anh bỗng cảm thấy bạo dạn hơn khi đang chạm vào chân con cái hung dữ mà không bị gì cả.
– Em không biết…khi cởi cái quần kia ra….đôi chân kia có đẹp tuyệt như em nghĩ không.
Chị Hoa đang đợi câu trả lời của Trung. Có là thế nào thì chị cũng định cho Trung một cái đạp. Nhưng câu nói của Trung làm chị đơ người lại. Chị không biết tại sao, nhưng bàn chân đang chuẩn bị co lại đạp Trung chợt duỗi nhẹ ra. Chị cũng muốn biết Trung sẽ cảm thấy thế nào khi nhìn đôi chân của chị. Đôi mắt sắc sảo chợt liếc nhẹ qua Trung rồi nhìn lên trần nhà:
– Nếu không đẹp như em nghĩ thì sao. Có thể là một đôi chân như bao đôi chân phụ nữ có chồng khác, với đầy mỡ, chảy xệ.
– Có lẽ không. Em đang nghĩ tới một đôi chân với bắp đùi tròn trịa to dần tới mông thật hấp dẫn. Một đôi chân trắng hồng và mịn bóng như da nơi cổ chân, thon dần tới bụng chân.
– Em…thực sự muốn nhìn?
– Vâng….ngay lúc này luôn.
– Em không sợ sao. Ai thấy đấy.
– Có sợ. Nhưng nếu bỏ lỡ thì em còn tiếc nuối hơn.
Chị Hoa không nói gì nữa. Chị và Trung cứ vậy im lặng nhìn nhau. Trung hơi đắn đo, nhưng rồi bàn tay chợt luồn vào cái ống quần hẹp, chạm vào bụng chân hơi rỉm mồ hôi của chị. Anh thấy chị hơi khẽ cắn môi mà không phản ứng gì. Chỉ vậy thôi là đủ. Trung bỏ chân chị ra tiến nhanh áp sát chỗ chị ngồi. Không để chị kịp phản ứng hay chống cự, bàn tay Trung đã giữ nơi đầu chị, đôi môi hơi khô của anh áp vào đôi môi mọng đỏ của chị Hoa. Tay chị Hoa ấn nhẹ vào ngực Trung, nhưng đôi môi anh vẫn mút chặt lấy môi chị. Bàn tay đang đẩy anh ra dần hờ hững nơi ngực.
Trung cảm nhận được sự thả lỏng của chị, đôi môi anh càng thêm mút chặt môi chị. Cái miệng chị dần hé ra và mút nhẹ môi anh. Trung dừng lại, đôi môi ấy không vì sự dừng lại của anh mà thay đổi. Hai cánh môi mút môi anh dần bạo hơn, nồng nhiệt hơn. Trung dứt hẳn môi khỏi môi chị, anh nhìn chị Hoa. Trong mắt chị không có sự giận dữ nào hết, đó chỉ là một sự thèm muốn cũng như anh vậy. Hai con người không ai bảo ai lao vào nhau, điên cuồng hôn hít nhau như thể cái nhu cầu này thật lâu không được đáp ứng. Hai cái miệng cứ tranh nhau mút môi nhau, nút lưỡi nhau. Những cánh tay xoa khắp người nhau, sờ mó bất cứ nơi nào có thể với tới được.
Trung nút lưỡi chị thật chặt trước khi buông chị ra. Anh tìm tới cái cúc áo đã cởi dở của chị mà tháo ra nốt. Cái bầu ngực kia đúng như anh nghĩ, nó to đến vậy. Cái áo ngực vậy mà thật mỏng manh, Trung thậm chí có thể thấy quầng vú nâu nâu thật to với những hạt nho nhỏ xung quanh. Anh vội vã tìm cách cởi áo chị ra nhưng thật khó. Chị giữ tay Trung lại, lườm anh nhưng thật âu yếm:
– Làm gì cứ hùng hổ ghê thế. Từ từ để chị cởi.
– Em xin lỗi…ai bảo chị…đẹp quá..
– Có thật không…hay đang thèm thì cái gì chả đẹp.
– Không…đẹp thì em bảo đẹp. Ngực chị to và đẹp lắm. Em nhìn từ nãy giờ rồi.
– Khiếp. Mắt mũi cú vọ. Trông hiền mà ghê thế.
Trung nào muốn trả lời nữa, vì chị đã cởi cái áo sơ mi ra rồi. Trung mở to mắt chiêm ngưỡng cái thân thể trắng hồng của chị. Anh như muốn nhào tới ăn tươi nuốt sống cái thân thể này. Sao có thể hấp dẫn đến vậy.
– Sao nào…có như Trung tưởng tượng không!
– Không giống…thực ra là…đẹp hơn nhiều. Chị thật là xấu.
– Thế là thế nào. Đẹp rồi lại xấu. Nói mau không chị giận đấy.
– Xấu lắm. Chị giấu cái thân thể đẹp tuyệt này không cho ai biết gì cả. Nếu hôm nay em không liều lĩnh, có phải bỏ phí không được nhìn cái thân thể này không.
– Thế…chị cho em đấy…ai đi làm chả mặc đồng phục…có đứa nào như em không…ghê gớm.
Chị Hoa mắng Trung mà mắt núng liếng cười. Cơ thể chị cứ uốn éo theo bàn tay đang sờ vuốt quanh người chị. Đôi tay chị vòng ra sau cởi nhẹ cái nẫy áo ra. Cái áo ngực dần tuột xuống. Trung thở mạnh, anh cuối cùng cũng nhìn toàn diện được cái bầu ngực to của chị. Không còn căng như gái trẻ nữa, nhưng to và tròn đều đặn lắm. Tay Trung không kìm được tìm tới hai bầu vú mà nâng chúng lên, bàn tay đưa ra chụp nhẹ vào hai bầu vú. Cái cảm giác bóp vú thật là thích. Chị cũng rên lên, có vẻ chị cũng như Trung, đầy thích thú khi được ai bóp vú.
Bên ngoài chợt lao xao tiếng ai nói. Chị Hoa hoảng sợ vội đẩy Trung ra rồi chạy vội vào góc mặc lại áo. Trung đi ra, anh thấy anh Hải đang đi cùng mấy người bên chị Hoa đưa tới. Trung nhìn chị đang mặc áo mà nuối tiếc, cơ hội không có lần thứ 2.
Một người bên chị Hoa chợt có điện thoại. Cả nhóm vì vậy mà dừng lại. Trung đang định ra đón để câu giờ cho chị Hoa thì dừng lại. Anh nhìn lại về phía văn phòng rồi đi vội tới chỗ anh Hải:
– Anh Hải ơi máy khâu giờ trong kho còn hay hết nhỉ.
– Hết rồi anh. Nửa tháng trước đẩy đi hết còn gì.
– Ài…thế nhớ nhầm mất rồi. Đợt sau…tháng nữa mới về phải không.
– Tầm đó…nhưng sao vậy anh.
– Tôi nhớ nhầm, đang bảo với bà chị là lô máy khâu vẫn còn một ít.
– Hết hẳn anh ạ, 1 cái cũng không còn.
– Gay quá, bà chị nổi tiếng dã man nhất cơ quan.
– Anh bảo chị Hoa ạ. Anh nói bé thôi, chị nghe thấy thì chết.
Một cậu trẻ trẻ kín miệng nói nhỏ với Trung. Có người khởi đầu, cả nhóm thầm cười mà không dám lộ ra ngoài. Trung làm bộ căng thẳng. Anh quay qua anh Hải:
– Thế tình hình các anh em xem xét thế nào. Xí nghiệp ta có vấn đề gì thiếu hụt so với tiêu chuẩn không.
– Không có giám đốc ạ. Các anh xem qua rồi, giờ chuẩn bị lấy mẫu rồi về nghiệm thu báo cáo. Tôi tưởng giám đốc nhờ chị Hoa rồi.
– À…thì có…mà nãy không thấy chị đề cập. Quả này toi rồi. Anh Hải dẫn anh em qua quán café trước cửa tiếp đón hộ tôi. Tôi xin lỗi mấy anh em. Tôi vào quỳ 3 lạy vái 9 lạy mong bà chị giơ cao đánh khẽ đây.
Trung nói mà mặt trông chán nản. Anh lầm lũi đi về văn phòng mà cứ vò đầu bứt tai. Đằng sau Trung nghe thấy có ai đang bụm miệng cười. Anh đi tới cửa, nhìn về phía xa rồi đóng hẳn cửa lại.
An toàn rồi, chưa bao giờ Trung thấy mình diễn đạt thế. Bỗng anh giật mình, đằng trước đang có một đôi mắt như lưỡi dao đang nhìn chằm chằm vào anh.
– Cái gì mà dã man nhất cơ quan. Cái gì mà quỳ 3 vái 9. Em hay lắm rồi đấy Trung ạ. Em dám nhào nặn hình tượng chị ra thành cái gì thế. Giờ chị cho em biết thế nào là quỳ 3 vái 9.
Trung nhìn chị đang dần tiến lại mà hơi run. Cái bà chằn lửa này chắc sẽ dần anh ra bã. Nhưng khi chị tới gần, Trung để ý cái áo sơ mi còn một cúc chưa đóng. Nó cũng không lộ hàng nhưng Trung có thể nhìn thấy một phần da thịt trắng hồng của chị. Cái cảm giác đàn ông trong anh quay trở lại. Anh chợt không thấy sợ hãi khi chị lại gần. Cái bản năng con đực trỗi dậy, anh nhìn thấy con cái mà đầy thèm khát. Bàn tay Trung đưa ra kéo cánh tay với móng sắc nhọn của chị vào lòng mình. Ánh mắt Trung mê đắm nhìn người đàn bà còn đang muốn trừng trị mình, chị không đẹp như Mai, không mặn mà như Miên nhưng ở chị lại có sự hấp dẫn lạ kỳ. Từng đường cong trên cơ thể chị thật ưa nhìn, càng nhìn càng cuốn hút, làn da thì hết chê trắng hồng thật đẹp.
Chị Hoa bị Trung ôm chặt cũng không giãy dụa. Chị nhẹ nhàng luồn tay ôm lấy lưng Trung. Cái đầu khẽ cúi xuống không để Trung nhìn vào mắt chị.
– Hoa ơi…chị đẹp lắm.
– Có thật không…Hoa đẹp thật à.
– Đẹp như hoa… Trung yêu chị nhé.
– Thì…đang yêu rồi còn gì. Nhanh lên…không ai lại tới.
Trung cầm nhẹ cằm chị Hoa nâng lên. Đôi môi anh lại mút lấy môi chị. Thật thơm và mềm. Hai đôi môi mút lấy nhau, đê mê và điên dại. Lần này quần áo cởi ra thật nhanh. Cái quần dài cũng được chị cởi xuống. Trung nhìn thấy cặp đùi chị, ôi thật tròn và trắng làm sao. Anh không nhịn được mà tham lam đưa tay sờ nắn. Bàn tay xoa tới cặp mông căng ních vừa được giải phóng khỏi cái quần dài. Chị tụt mãi mới xong cái quần vì tay Trung cứ sờ soạng. Chị véo nhẹ cái má Trung, thì thào bên tai thật khẽ:
– Có như Trung nghĩ không.
– Y như vậy, đùi chị Hoa đẹp lắm. Trung muốn hôn chúng.
– Thèm lắm à…nhưng…thôi lần sau Hoa cho….mình làm nhanh đi Trung.
Trung nhìn, chị cắn nhẹ môi cười e thẹn. Cái người đàn bà này khi xấu hố sao mà đáng yêu thế, khác hẳn cái lúc la sát dọa người. Trung kéo chị ra ghế, để chị nằm xuống. Hai chân tròn lẳn mê người dang ra, nhưng hai bàn tay lại che lại cái phần huyền bí đáng yêu nhất. Trung lườm chị, anh vạch tay chị ra nhưng cái tay cứ giữ chỗ đó thật chặt.
– Chỗ đó của chị…xấu lắm…đừng có nhìn.
– Người đẹp thế này thì chỗ ấy..chỉ có đẹp thôi.
– Không nhìn có được không…nhìn xong…lại không muốn làm nữa.
– Nếu thế em càng phải nhìn, để xem cô bé của Hoa là hoa gì.
Chị lườm Trung, hai tay dần thả lỏng ra. Trung cầm tay chị kéo ra, cái con bướm của chị dần hiện rõ. Anh hơi ngạc nhiên, da trắng hồng thế này mà bướm lại hơi thâm, hai mép lại kéo dài sệ xuống. Nhưng bên trong của chị bướm vẫn thật hồng hào. Cái lỗ nhỏ xíu hơi hấp háy như chờ đợi điều gì đó. Trung muốn hít ngửi cái mùi lồn chị, nhìn kỹ hơn cái lồn mà con chim anh săp đi vào. Nhưng chị vội kéo anh lên tay che lại không cho Trung nhìn nữa.
– Xấu lắm phải không.
– Sao chị biết em nghĩ vậy.
– Thì…chị cũng thấy nó xấu….anh nhà chị…cũng nghĩ vậy…
– Vậy để em khám xem thế nào nhé.
– Khám gì nữa…ôi..ôi…cái thằng này…ôi…vào gì mạnh thế….
– Vì sợ chị không cho thằng bé em vào thăm cô bé của chị. Nó phải vào nhanh như thế đấy.
Thì ra nhân lúc chị còn đang hỏi chim Trung đã kê vào cái lồn chị rồi ấn mạnh. Cửa lồn hơi chật nhưng con cặc tiến nhanh nhờ nước nhờn đã chui lọt vào. Trung cứ ấn con cặc cho lút cán. Anh thở dốc ra, lồn gì mà bóp ghê thế. Anh phải trả lời đối đáp với chị cho quên đi cái cảm giác nơi con chim đang bị hành hạ.
Chị nhìn Trung đang mắm môi thở thì chợt thót bụng lại. Trung cảm giác ngay con chim lại vừa bị bóp thật chặt. Anh giơ tay lên vỗ vào cạnh mông chị một cái đét.
– Đau…làm gì đấy.
– Cho chừa…chị làm tiếp em phọt ra bây giờ.
– Yếu còn ra gió, sợ chưa.
– Sợ rồi…bướm gì khít thế.
– Thế…xấu thế vẫn làm à…
– Bướm chị có xấu đâu, bướm đẹp lắm, đẹp như Hoa ý.
– Đồ nịnh thối…không chê…thì làm đi….
– Vậy em làm chị sướng nhé…anh địt lồn làm Hoa sướng nhé.
– Làm đi…ôi..ư..chậm thôi cũng được…ôi…lâu lắm rồi…ôi…Trung ơi….ôi…ôi…ôi…
Con chim Trung cũng dần quen với cái cảm giác chật chội nơi lồn chị. Con chim bắt đầu nhấp chầm chậm vào cái lồn khít khao đó. Vách lồn chật chội cứ như co lại làm chim Trung cứ phải nong lồn chị ra. Trung làm mà nhắm tịt mắt nhẩm bài kinh bà nội anh hay đọc mà anh học mót được. Giờ mà sư thầy nào ở đây gặp chị chắc cũng không có tâm đọc kinh mất. Lồn chị co bóp thật khiếp, Trung làm mọi cách mà cảm giác cơn sướng đang lên dần đầu cặc, chỉ đợi bùng nổ. Anh lắc đầu cười khổ. Trung đẩy chân chị Hoa lên cao, con chim cứ thế dập phành phạch vào lồn chị. Không giữ được lâu thì chỉ có cách dập thật nhanh thật mạnh làm chị sướng. Chả mấy chốc Trung cảm giác đã tới giới hạn, anh gầm gừ dập thật nhanh muốn bắn ra.
– Agraaaa…aaaaa…..em bắn vào trong chị nhé.
– Ư..bắn đi…ư..ư…sướng quá…Trung ơi..ôi…ôi…chọc sướng quá…cố thêm một tí…ôi…em cũng sắp ra…ôi…anh ơi….ôi…ôi…aaaaa…….
Trung kéo 2 chân chị sát vào bụng mình, con cặc cứ nhấp liên tục. Cái cảm giác nơi chim thật kinh khủng. Sướng mà chỉ muốn rút vội ra vì không chịu nổi. Con chim phọt từng đợt tinh trùng đặc quánh thẳng vào sâu trong lồn chị. Trung tiếp tục dập dù lúc này anh cũng không chịu nổi. Cái cảm giác bây giờ vượt qua khỏi giới hạn sướng mà anh từng cảm nhận. Nhưng anh vẫn cố, vì anh biết chị cũng sắp ra. Rồi Trung gầm lên, con chim ấn thật mạnh lút cán trong lồn chị. Trung gục xuống nằm đè lên cái thân thể trắng hồng hấp dẫn ấy. Cả hai cơ thể cứ phập phồng từng nhịp thở, giật giật từng nhịp sướng của lồn và cặc.
Mãi lâu sau hai cơ thể mới dần lắng xuống cái cảm xúc thăng hoa đó. Trung lồm cồm bò khỏi người chị. Nhưng anh không dậy mà đẩy chị sát vào ghế dài để anh nằm ké. Chị Hoa nhìn Trung, ánh mắt cười cười rạng rỡ. Trung kéo chị ép sát vào người, để tay anh lên bờ mông chị bóp nhẹ.
– Bướm chị chặt quá, em không làm lâu được.
– Không sao, chị cũng sướng rồi.
– Để tí em làm chị sướng nữa.
– Lại còn tí nữa. Không dậy đi không ai về thì chết.
– Vậy…lúc nào…em lại được yêu chị.
– Máu thế à…không chê…chị xấu à.
– Em có thấy xấu đâu, sao chị cứ mặc cảm thế.
– Thì…chồng chị chê…anh ấy bảo…không lên được.
– Vớ vẩn, lồn bót thế này…hồng thế này…là do cơ địa của chị thôi.
– Anh ý không nghĩ vậy. Anh ý nghĩ do chị…cho người yêu cũ làm nhiều…
Ánh mắt chị chợt xa xăm, buồn bã. Trung đưa tay xoa lấy lưng chị. Anh đã hiểu sao lồn chị bót thế, sao chị phải thủ dâm. Người đàn ông đôi khi thật ngu ngốc và ích kỷ, bỏ lỡ một người phụ nữ như hoa như ngọc thế này. Anh áp môi mình vào môi chị, cắn nhẹ lên đôi môi, rồi cái mũi xinh xinh ấy. Chị nhìn Trung, rồi hai đôi môi dính vào nhau. Lần này chị thật chủ động, đôi môi điên cuồng hôn anh như mai là tận thế. Hai cái lưỡi như dính vào nhau, hai cơ thể vặn vẹo vào nhau trên cái ghế dài chật hẹp.
Trung đưa tay xuống tìm lồn chị sờ nhẹ, cái lồn chợt giật lên vì bị kích thích. Con chim Trung đang dần cứng lên, chọc vào bụng chị. Tay chị cầm con chim Trung vuốt ve, đôi môi mơn man hôn vào cổ Trung.
Trung ngồi dậy, anh muốn nhét vào lồn chị, chơi chị cho chị thật sướng. Nhưng chị đưa tay giữ anh lại, khẽ lắc đầu:
– Đừng, mặc quần áo thôi em.
– Chị không thích à.
– Hỏi vớ vẩn. Em thấy chị như vậy sao còn hỏi thích hay không. Nhưng đám người kia có khi về bất chợt. Rồi không về thì cũng không mãi đóng cửa được. Chị vẫn có chồng, nhà chồng chị nề nếp lắm…đến tai ai thì…
– Em xin lỗi, em biết rồi.
– Chị…cũng thích Trung yêu lắm…lần khác…chị bù nhé.
– Có lần khác thật không.
– Dám yêu thì sẽ có lần khác.
Ánh mắt chị chợt cười thật lẳng lơ. Chị ngồi dậy vớ cái quần lót xỏ vào. Trung nhìn cặp mông tròn căng kia đang dần bị che đi bởi cái quần mà tiếc nuối. Chị như biết Trung nhìn, cái quần dài đang kéo lên còn ngúng nguẩy cái mông như trêu ngươi Trung. Trung không quan tâm ai tới hay chị có đồng ý không. Anh đứng dậy đẩy chị chống tay xuống ghế. Con chim cứng như đá chọc vào cái khe mông đầy gợi cảm của chị. Bàn tay Trung vạch cái quần lót qua một bên, ấn con chim đi vào tìm cái lỗ nhỏ xíu hồng hào của chị.
– Đừng…ai về giờ.
– Ai về thì về…về thì chị bỏ chồng, em lấy chị.
– Đồ hâm này…thôi…đừng..
– Yên…ngúng nguẩy em vỗ mông đấy.
– Không…chị bảo không…ái…đau….ái…đau thế…
Chị cứ ngoáy cái mông không muốn cho Trung nhét vào. Anh bực tức vỗ mấy phát vào mông chị. Cái mông to hằn lên vết tay rõ rệt. Chị như con ngực bị ăn roi thì mới yên. Cái mông chổng cao lên không ngoáy nữa. Trung đưa tay banh mông chị ra hai bên, con chim ấn vào. Chỉ vài nhấp là chim đã tìm tới được cửa lồn nhỏ bé. Chị rên lên khi anh thúc mạnh con cặc vào sâu trong lồn. Cái lồn giờ còn bót hơn trước do hai chân chị khép lại. Nhưng Trung nào quan tâm. Anh đang làm đó là việc thuần phục con ngựa cái. Con chim cứ thế thúc thật mạnh và sâu vào bên trong cái lồn khít rịt.
– Hờ..hờ..hờ..hờ…hờ…ơ..ơ..ôi..ơ..aa…ô…aaaa..aaaa…mạnh lên Trung ơi…sướng…ôi…ôi..aaaa…
– Thế còn bảo em không nhét vào nữa không.
– Không…là chị sai…địt mạnh đi…ôi…ôi…ôi…ôi…Trung ơi….tê lồn rồi…sướng quá…
– Nhỡ ai về thì sao.
– Kệ…giờ sướng lắm…không cần biết…aaaa…..chị bỏ chồng là xong…ôi..aaaa….địt đi…để chị được làm đàn bà…ôi…địt đi…địt di…ôi….Trung ơi….địt nát lồn em đi…ôi..aaaaaa…aaaaaa….aaaaaaaaaa…..
Trung cứ thế phấn khởi, con chim địt phầm phập vào lồn chị không thương tiếc. Nhưng người đàn bà đó chả có đau đớn gì cả, cái miệng cứ rền rĩ bảo Trung địt thật mạnh. Trung cứ thật nắc thật nhanh, hai cái mông cứ nhúi ra trước mỗi lần anh dập vào. Trung bấu chặt tay vào hông chị rồi nắc lấy nắc để. Người đàn bà kia đã không rên nữa mà khóc. Những tiếng khóc cứ vang lên làm Trung như bị kích thích tới cực độ, anh địt như máy vào cái lồn giờ đã làm thân cặc anh trắng xóa như bôi kem. Rồi Trung rút chim ra, để cái lồn cô đơn chống chếnh. Cái mông cong ra sau như tìm kiếm xem con chim Trung thất lạc nơi nào.
– Cho vào đi Trung…mau…chị van em đấy.
– Ai đang về đấy.
– Kệ…tí chị viết giấy bỏ chồng…chị ở với em..địt đi…mau đi..
– Nhớ đấy…nhớ gì chưa nói lại xem.
– Ư..ư..a…ư….nhớ…bỏ…chồng…ư…ư…nhớ…viết đơn..li dị..nhớ….ư..ư….ư..ư..aaaa…aaaaa….địt nát lồn em đi…anh ơi..aaaaa…aaaaaa…..aaaaa…sướng quá đi …trời ơi…aaaaaa..a.aaaaaaaaaa……
Lần này thì đúng là có người tới thật. Thật may cho Trung con chó beggie bác Toàn mang từ nhà qua để trông xưởng đang nằm ườn trước cửa, có lẽ hưởng gió điều hòa từ khe cửa. Tiếng quát chó làm Trung nghe thấy. Anh vội rút chim ra, chị Hoa vội gục xuống ghế. Trung mặc vội quần áo vào, tiếng gõ cửa vang lên.
– Ai đấy.
– Em Hân đây anh ạ.
– Ờ…đợi anh tí. Anh đang xử lý nốt với chị Hoa.
– Thôi…em không vào đâu, em sợ chó. Em có làm ít canh ốc mang đi ăn trưa…em để phần anh nhé.
– Ừ…cảm ơn em. Đây anh xuống ăn trưa đây.
Tiếng giày xa dần. Trung ngồi phệt xuống, thật may nhờ con chó. Dù rằng Hân có thấy cũng không sao, nhưng dù sao không thấy thì hơn. Anh vẫn phải giữ hình tượng giám đốc của mình. Chợt chân Trung bị khều nhẹ. Chị Hoa khều ngón chân vào chân Trung, anh vẫn còn tưởng chị nằm đó vậy mà đã mặc xong quần rồi.
– Ghê nhỉ, làm giám đốc có khác. Có cả người nấu cơm cho.
Chị nhìn Trung cười mà sao anh thấy có gì không phải. Cái ánh mắt sắc như dao đó dễ muốn chém anh một nhát lắm. Lời khen Trung mà anh thấy có dư vị ghen tuông đâu đấy. Trung bò qua, kéo chân chị vào lòng mình:
– Đâu phải đâu. Cô Hân cô ý biết em thích ăn ốc nên nấu cho. Ở đây em là người khổ nhất, không ai nấu cơm cho. Nên mọi người thi thoảng nấu mang thêm cho em ăn cho đổi món. Chứ cơm mấy đàn ông nấu cho nhau ăn sao nuốt được.
– Thì ra giám đốc được đến mấy người nấu cơm cho cơ đấy. Thích thế.
– Không phải. Toàn là anh em chị em với nhau. Chồng con người ta cũng làm ở đây, chị đừng nghĩ bậy. Nghĩ nữa anh tét mông giờ.
– Dám tét, đang rát cả mông đây này.
– Thế để em xoa cho. Tí em đền cho.
– Thôi thôi…chị sợ em lắm…lần nữa thì chắc có ai vào thật.
Chị Hoa có vẻ sợ hãi thật, vội vã đứng lên xốc lại quần áo. Trung cũng chỉ đùa thôi, giờ mà làm thì cũng không ổn tí nào. Anh mặc lại quần áo chỉnh tề rồi mở cửa. Nắng đã gần đứng bóng. Trung đưa chị ra quán đối diện bên đường. Nhóm anh Hải phụ trách tiếp đãi đã bắt đầu vào bữa. Trung nhập cuộc, anh là giám đốc nên phải tiếp đãi cho chu đáo. Mà từ đầu tới giờ toàn dính vào chị. Giờ vẫn dính, vì chị Hoa ngồi cạnh ánh. Ngồi ăn chung mà bàn chân chị thi thoảng cọ vào chân Trung. Đôi mắt lơ đãng nhìn xung quanh, nhưng đôi lúc không ai để ý đôi mắt ý lại nhìn anh thật lẳng. Trung cười, dính phải bà la sát này không khéo bị dính hơn keo con voi.
Chiều hôm đó sau khi nắng đã nhạt bớt, mọi người ăn no nê và làm việc nghiêm túc bằng một giấc ngủ thì đoàn chị Hoa đi về. Chị không nói gì thêm với Trung, nhưng ánh mắt cả hai như đều hiểu nhau muốn gì.